Chương 5 - Sau khi chị gái bị bắt nạt
11
Lúc này, có người gõ cửa nhà tôi ầm ầm.
Là cô hàng xóm.
"Mau ra cửa xem, chồng con gái nhà cô đang quậy tự tử ở đó!"
Tôi giật mình, vội vã chạy ra ngoài.
Quả nhiên nhìn thấy Triệu Thành Tài và bố hắn ở cửa.
Cả hai đều quỳ trước cửa đơn nguyên, bên ngoài bu kín người xem náo nhiệt.
Vừa bước vào, chúng nó đã khóc lóc ầm ĩ.
Ông già tát vào mặt mình, nói rằng hôm đó ông ta say rượu, làm bậy, sau này đảm bảo sẽ không làm thế nữa, cầu xin chị gái quay về.
Lại nói người không phải thánh hiền, ai mà không phạm sai lầm, không thể vì ông ta phát điên một lần mà phá vỡ gia đình này.
Ông ta vốn đã già, cộng thêm toàn thân băng bó, trông khá thảm thương.
Đã có những quần chúng ăn dưa không rõ thực hư động lòng trắc ẩn, khuyên nhà tôi nên tha thứ cho người ta.
Triệu Thành Tài thì khóc lóc đòi gặp chị gái, nói rằng con trai không thể thiếu mẹ, hắn vẫn rất yêu chị gái.
Chỉ cần chị gái chịu về với hắn, bảo hắn lên đao xuống biển lửa hắn cũng nguyện ý.
Hắn còn thề trước mặt mọi người, nếu sau này để chị gái chịu tủi nhục, cả nhà hắn sẽ ra đường bị xe tông chết.
Bố tôi cau mày, bảo chúng nó mau về đi.
Ngược lại, chúng nó càng hăng hái hơn, nói rằng chị gái không đồng ý, họ sẽ quỳ ở đây mãi.
Lúc đó, tôi nổi giận đùng đùng.
Bố con này đang chơi trò trói buộc đạo đức đây mà.
Tôi là người không sợ nhất cái này.
Thích diễn kịch phải không.
Vậy thì tôi cho các người diễn cho đã.
Chị gái mềm lòng, nhưng tôi không.
Tôi về nhà tìm một cái loa, nhét vào tay ông già:
"Nào, kể hết những chuyện ông đã làm đi.”
Ông già lập tức im bặt, vừa nãy còn khóc lóc thảm thiết, bây giờ không thể thốt nên lời.
Tôi nói: "Nói đi, không phải ông muốn mọi người giúp ông sao? Ông không nói rõ mọi người làm sao giúp ông được?"
Quần chúng ăn dưa thấy hợp lý, ồ ạt giục ông ta nhanh nói.
Ông già lộ vẻ lúng túng, kéo tay áo tôi nói nhỏ:
"Chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài..."
Tôi nói: "Cút, tao chỉ hỏi mày một câu, hôm nay chị gái không về, hai đứa mày cứ quỳ như vậy phải không?"
Hai cha con cùng ăn vạ: "Đúng vậy, không đồng ý thì tôi sẽ không đi!"
Tôi cười: "Thích quỳ, vậy thì tao để cho tụi mày quỳ cho đã."
Cùng lúc đó, anh họ thuê được một chiếc xe bán tải.
Chúng tôi đưa tụi nó lên xe.
Tôi lái xe, anh họ ở phía sau nhìn tụi nó, dùng loa lớn la lên: "Mọi người xem cặp bố con không biết xấu hổ này, hãy đoán xem họ đã làm gì."
Đi vài vòng trong khu, tôi thấy chưa đã.
Lái thẳng đến chỗ làm việc của Triệu Thành Tài.
Diễn kịch, diễn cho người quen xem mới thú vị chứ.
Triệu Thành Tài thấy tình hình không ổn, nhân lúc tôi giảm tốc độ quẹo cua, từ thùng xe nhảy xuống chạy mất.
Để lại người cha què một chân của hắn và anh họ tôi nhìn nhau.
Anh họ nói lớn: "Này, không cần bố mày nữa à?"
Triệu Thành Tài không quay đầu lại.
12
Giải quyết xong chuyện này, tôi về nhà.
Vừa bước vào cửa, chị gái đã nắm lấy tay tôi, khóc lóc nói: "Mau cứu Hiên Hiên với!"
Tôi giật mình: " Hiên Hiên làm sao?"
Chị ấy đưa cho tôi xem tin nhắn Triệu Thành Tài gửi:
"Dám ly hôn, cả đời này đừng hòng gặp con trai!"
Mềm không được thì đến cứng.
Vừa nãy còn khóc lóc thảm thiết, bây giờ đã trở mặt thành ra thế này.
Tôi vỗ đùi, có chút hối hận: Lúc trước chỉ lo đánh người, quên mất đứa cháu ngoại của tôi.
Nghĩ lại, chẳng trách bà già này không xuất hiện, chắc là đưa Hiên Hiên đi trốn rồi.
May mắn thay, một ngày cũng không chạy được xa.
Lập tức quyết định chia nhau ra hành động.
Bố mẹ, chú, dì tôi ở lại thành phố, theo dõi động thái của Triệu Thành Tài và ông già.
Tôi, chị họ và anh họ lái xe về quê Triệu Thành Tài.
Chuyện không thể chậm trễ, ba chúng tôi lập tức lên đường.
Chạy xe ba tiếng đồng hồ.
Anh họ lái xe, tôi ngủ gật một lúc.
Đến làng, chúng tôi hỏi thăm bà đại diện tình báo đầu làng.
Bà già quả nhiên đã đưa Hiên Hiên về.
Chúng tôi lập tức chạy đến nhà bà ta, nhưng trước cửa nhà bà ta đã có bảy tám gã đàn ông lực lưỡng hung hăng.
Chắc là bà già tìm người ngoài giúp sức.
Bà già nhìn thấy chúng tôi đến, cũng không ngạc nhiên, chống nạnh hét:
"Mau cút! Dám ly hôn, sau này con cái không liên quan gì đến các người nữa!"
Tôi nhỏ giọng hỏi: "Hai chọi tám, thắng mấy phần?"
Anh họ lắc đầu: "Hoàn toàn không có cơ hội."
Tôi nghiến răng nghiến lợi, nếu không trả lại đứa nhỏ, tôi làm sao ăn nói với chị được?
Lúc này, anh họ nói: "Mày hãy kéo chân chúng, anh sẽ leo qua từ phía sau.”
Đây là nhà lầu tự xây ở nông thôn, đã có một số năm, tường bao quanh sân không cao lắm, leo qua cũng không khó.
Tôi định nói rằng thực ra không cần rắc rối như vậy.
Quay đầu lại đã không thấy anh họ đâu.
Tôi bảo chị họ đi mua đồ.
Một mình ung dung đi tới.
Bà già thấy tôi không sợ bà ta, sắc mặt thay đổi, chỉ huy đám thanh niên:
"Mau chặn hắn lại cho dì!"
Vì vậy, một gã lực lưỡng chặn trước mặt tôi.
Tôi cười: "Muốn đánh nhau à?"
Gã ậm ừ: "Cậu về đi."
Tôi lắc đầu: "Không thể."
Thuận tay đưa con dao gọt hoa quả mang theo người cho hắn: "Nào, đâm tôi đi."
Gã lùi lại, nhìn tôi như nhìn người điên.
Tôi cao giọng: "Xem ra mọi người đều không muốn đánh nhau, điều này thật tốt. Đây là chuyện riêng của nhà tôi, Hiên Hiên là cháu ngoại của tôi, tình lý đều phải, hôm nay tôi nhất định phải đưa cháu nó về nhà."
"Tôi đã gửi hai bao thuốc lá ở cửa hàng tạp hóa, đó là tiền công cho mọi người. Vì vậy, bây giờ có hai con đường trước mặt mọi người, hoặc là hôm nay các người đánh chết tôi, sau đó các người đi tù, vợ con ly tán, gia đình tan nát; hoặc là các người ra đầu làng lấy thuốc lá về ăn tối, ngày mai ai đi làm thì đi làm, ai đi học thì đi học. Tận hưởng cuộc sống, tận hưởng tuổi trẻ."
Vừa dứt lời, lập tức ánh mắt của gã lực lưỡng trước mặt lấp lánh, rõ ràng là do dự.
Tôi tiếp tục bước về phía trước, lần này không có ai cản tôi.
Bà già hoảng hốt: "Tụi mày làm gì vậy? Mau đánh nó đi?! Tao kêu tụi mày đến để làm gì?!"
Không ai nhúc nhích.
Bà ta đẩy gã thanh niên trước mặt: "Trụ tử, mày lên đi! Mày ngẩn ra đó làm gì?"
Gã thanh niên tên Trụ tử bực bội nói: "Thôi đi dì, dì gọi chúng tôi đến để làm trò, chứ không nói đánh người, bây giờ là xã hội pháp trị, tôi không muốn ngồi tù, mẹ tôi còn phải nhờ tôi nuôi… Hơn nữa, ở đây cả buổi trời, không có lấy một bát cháo, dì cũng keo kiệt quá… Vẫn là anh chàng này làm việc thoải mái, lần đầu gặp mặt đã biết phát thuốc."
Một lời nói ra làm dấy lên ngàn con sóng.
Đám thanh niên lực lưỡng nhao nhao không làm nữa.
Tôi đi đến trước mặt bà già, cười hì hì nhìn bà ta: "Bà cũng thật không biết cách đối nhân xử thế."
Bà già túm lấy quần áo tôi, giãy giụa: "Đừng hòng cướp Hiên Hiên!"
Tôi đẩy tay bà ta ra: "Bà là cái thá gì?"
Bà già thấy không phải là đối thủ của tôi, liền hét lên: "Người ơi, cướp trẻ con rồi! Có ai quản không, bọn buôn người đến rồi!"
Ồn ào muốn chết.
Tôi trở tay tát một cái, giảm âm lượng vật lý.
Bà ta ngã ngồi xuống đất, khóc lóc nói: "Mày đánh tao, tao sẽ báo cảnh sát, bắt mày lại!”
Tôi nói: "Tốt, bà cứ báo đi, mức độ này không đủ để định tội, nhiều nhất là phạt hai trăm tệ, bây giờ tôi có hai nghìn, trước tiên ĐCM cứ tát bà mười cái đã rồi nói sau."
Bà già mù luật này quả nhiên bị tôi dọa sợ, lăn lộn bò ra xa tôi.
Lúc này, anh họ từ bên trong xông ra, một tay kẹp Hiên Hiên, một tay cầm cái nĩa không biết lấy từ đâu, hét lớn: "mày đưa con đi trước, anh bọc hậu!!!"
Lại lên cơn nghiện diễn xuất rồi.
Hiên Hiên bị kẹp dưới nách, không thở được, mặt đỏ bừng, đôi mắt đen láy nhìn tôi đầy vẻ tủi thân.
Chị họ mặt mày cau có nói: "Anh mau buông con xuống, sắp tắt thở rồi kìa!"
Anh họ nhìn quanh, đám thanh niên lực lưỡng đã biến mất, linh cảm chợt lóe lên: "Chúng nó mai phục rồi?!"
Tôi: "... Bác cả không cho anh học diễn xuất là đúng đấy.”
13
Trên đường về nhà.
Anh họ và chị gái báo bình an, bên kia cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện Hiên Hiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy oán khí.
Tôi áy náy trong lòng, gãi mũi: "Hiên Hiên, bây giờ chúng ta về nhà nhé, con có nhớ mẹ không?"
Hiên Hiên nói: "Chú, có phải chú quên con không?"
Tôi nói: "Không, sao có thể, chú chỉ có một đứa cháu trai, sao chú có thể quên con được!"
"Vậy thì tối qua con gọi chú, cổ họng con đều khàn cả rồi, chú cũng không quay lại nhìn con."
Anh họ chị họ liếc nhìn tôi, vẻ mặt khinh thường.
Tôi: "... Chú về nhà đã hối hận rồi, không ăn không uống, nhớ con đến mức nước mắt đã chảy ba cân..."
Thằng nhóc bò lại gần tôi bằng tay và chân, ngửi ngửi người tôi: "Nói dối, chú còn ăn lẩu!"
Tôi: "Đúng vậy, không uống trà cũng không ăn cơm, chẳng phải là không ăn không uống sao!"
Miệng nó méo xệch, sắp khóc đến nơi.
Tôi không nói dối nữa:
"Được rồi, được rồi, tuần này chú đưa con đi thủy cung, có thể bỏ qua chuyện này không?"
"Còn phải có một bộ giáp chiến binh!"
"Thằng nhóc này!”
Kết cục:
Chị gái tôi nhanh chóng ly hôn với Triệu Thành Tài.
Nhà hắn không chịu giao quyền nuôi con.
Chúng tôi liền đi kiện, lý do ly hôn vừa nói ra, tòa án rất nhanh đã phán quyết giao đứa trẻ cho nhà chúng tôi.
Bây giờ, chị gái tôi đưa con trai về sống cùng bố mẹ tôi.
Hai ông bà không đánh bài, không nhảy múa nữa, ngày ngày quấn quýt lấy đứa cháu nhỏ.
Cuộc sống trôi qua yên bình và hạnh phúc.
Chỉ có một điều.
Hôm đó ấn tượng tôi để lại cho Hiên Hiên quá sâu sắc.
Dẫn đến việc tôi đã giải thích với nó vô số lần, "Thực ra chú là người rất nho nhã, hiền hoà", nó đều không tin.
Vì vậy, chị gái tôi đâm lao phải theo lao.
Nó không ăn cơm ngoan, không làm bài tập, không muốn đi học, chị gái tôi liền nói: "Đưa con đến chỗ chú đi."
Sau đó, nó lập tức ngoan ngoãn.
Dẫn đến bây giờ nó nhìn thấy tôi vẫn sợ hãi.
Thật là bất lực.