Chương 5 - Cuộc chia ly lặng lẽ - Sau Khi Bạn Trai Tôi Trở Nên Giàu Có
5
Đồ đạc của Tạ Minh Thần cũng không nhiều, chỉ vừa một chiếc vali size trung mà vẫn còn thừa chỗ. Tôi nhìn chỗ trống đó mà ngập ngừng, liệu có nên nhét quần áo của mình vào rồi đi theo anh.
Lỡ như đến đó anh nhớ ra thì tôi chẳng muốn phải cách một chiếc điện thoại nghe câu "chúc mừng sinh nhật" đâu.
Đúng lúc này, Tạ Minh Thần vẫn ngồi trên sô pha chơi điện thoại bỗng đứng dậy, kéo tủ ra lấy hộp thuốc rồi lấy một hộp ra, ném vào chỗ trống trong vali.
Tôi nhìn kĩ thì thấy đó là một hộp thuốc chống say xe. "Mang cái này theo làm gì? Anh lại không bị say máy bay".
"Mang cho Trần Thâm, cô ấy bảo không kịp chuẩn bị".
Câu nói này có quá nhiều chỗ để chê, nhất thời tôi tức tím mặt, tới nỗi không biết nên nổi giận ở đâu.
Chỉ xét về công việc, thì đúng là Tạ Minh Thần không thể vắng mặt trong lễ kỉ niệm 10 năm thành lập của khách hàng lớn nhất của công ty.
Nhưng Trần Thâm chẳng có tí bối cảnh ngành nghề nào cả, đi theo làm gì.
Cô ta kiếm về được khách hàng mới à, hay là đi dò la tin tức với đối thủ?
"Mang cô ấy đi mở rộng tầm mắt chứ sao, sau này mới có thể tự lập được". Anh giải thích như vậy.
Nghe lời anh nói mà thấy tức cười, bên ngoài cả nghìn người nộp đơn để vào công ty, còn cả đống người trong công ty đang dang tay muốn leo lên cao hơn nữa cơ, sao đến lượt cô ta đi mở rộng tầm mắt?
Tại sao lại phải nhờ đến Tạ tổng đích thân đào tạo để cô ta từ một tờ giấy trắng trở thành người có thể tự lập?
Tôi hít sâu rồi đè nén cảm xúc cuộn trào trong lòng.
"Hay là em đi cùng anh nhé, tiệc kỉ niệm đông như vậy, một cô gái trẻ không ứng phó được đâu".
"Sức khoẻ em không tốt, cứ ở nhà nghỉ đi. Ngoan nào, ở nhà đợi anh".
Miệng thì nói toàn lời quan tâm đến tôi, nhưng anh lại chẳng buồn nhìn tôi. Chưa kịp để tôi lên tiếng, anh đã cúi đầu nhìn điện thoại,
Khuôn mặt vui vẻ, mày cong mắt cười.
Tôi chẳng hiểu từ bao giờ anh lại có thể mặt dày như vậy, người ở trước mặt anh, nhưng trái tim và đôi mắt đã nhanh chóng lướt qua tôi, mặc kệ tôi, chỉ lấy niềm vui từ người khác.
Đồ đạc của Tạ Minh Thần cũng không nhiều, chỉ vừa một chiếc vali size trung mà vẫn còn thừa chỗ. Tôi nhìn chỗ trống đó mà ngập ngừng, liệu có nên nhét quần áo của mình vào rồi đi theo anh.
Lỡ như đến đó anh nhớ ra thì tôi chẳng muốn phải cách một chiếc điện thoại nghe câu "chúc mừng sinh nhật" đâu.
Đúng lúc này, Tạ Minh Thần vẫn ngồi trên sô pha chơi điện thoại bỗng đứng dậy, kéo tủ ra lấy hộp thuốc rồi lấy một hộp ra, ném vào chỗ trống trong vali.
Tôi nhìn kĩ thì thấy đó là một hộp thuốc chống say xe. "Mang cái này theo làm gì? Anh lại không bị say máy bay".
"Mang cho Trần Thâm, cô ấy bảo không kịp chuẩn bị".
Câu nói này có quá nhiều chỗ để chê, nhất thời tôi tức tím mặt, tới nỗi không biết nên nổi giận ở đâu.
Chỉ xét về công việc, thì đúng là Tạ Minh Thần không thể vắng mặt trong lễ kỉ niệm 10 năm thành lập của khách hàng lớn nhất của công ty.
Nhưng Trần Thâm chẳng có tí bối cảnh ngành nghề nào cả, đi theo làm gì.
Cô ta kiếm về được khách hàng mới à, hay là đi dò la tin tức với đối thủ?
"Mang cô ấy đi mở rộng tầm mắt chứ sao, sau này mới có thể tự lập được". Anh giải thích như vậy.
Nghe lời anh nói mà thấy tức cười, bên ngoài cả nghìn người nộp đơn để vào công ty, còn cả đống người trong công ty đang dang tay muốn leo lên cao hơn nữa cơ, sao đến lượt cô ta đi mở rộng tầm mắt?
Tại sao lại phải nhờ đến Tạ tổng đích thân đào tạo để cô ta từ một tờ giấy trắng trở thành người có thể tự lập?
Tôi hít sâu rồi đè nén cảm xúc cuộn trào trong lòng.
"Hay là em đi cùng anh nhé, tiệc kỉ niệm đông như vậy, một cô gái trẻ không ứng phó được đâu".
"Sức khoẻ em không tốt, cứ ở nhà nghỉ đi. Ngoan nào, ở nhà đợi anh".
Miệng thì nói toàn lời quan tâm đến tôi, nhưng anh lại chẳng buồn nhìn tôi. Chưa kịp để tôi lên tiếng, anh đã cúi đầu nhìn điện thoại,
Khuôn mặt vui vẻ, mày cong mắt cười.
Tôi chẳng hiểu từ bao giờ anh lại có thể mặt dày như vậy, người ở trước mặt anh, nhưng trái tim và đôi mắt đã nhanh chóng lướt qua tôi, mặc kệ tôi, chỉ lấy niềm vui từ người khác.