Chương 2 - Sát Thủ Mỳ Cay Nơi Góc Quán
2
“Chị ấy thấy em dễ bắt nạt nên mới gây khó dễ. Em làm từ sáng tới tối cực khổ thế này, chị ấy bắt em chịu, em chẳng phải công cốc nửa tháng à?”
“Còn đòi lôi cả chủ quán ra xử, chẳng lẽ muốn em mất luôn việc mới vừa lòng sao? Không thể chừa cho em con đường sống được à?”
Phương Viên Viên vừa khóc vừa nói, nước mắt chảy ròng ròng, trông vừa tội nghiệp vừa vô tội.
Quả là một màn đóng kịch xuất sắc.
Tôi thì hoàn toàn mù mờ. Rõ ràng tôi đã nói rồi, chỉ cần chủ quán dám công khai bảng giá rõ ràng, tôi lập tức trả tiền. Tôi làm khó cô ta ở chỗ nào?
Giờ nhìn lại, rõ ràng là cô ta đang cố tình gây khó dễ cho tôi thì đúng hơn.
Lâm Trạch Vũ nhíu mày chặt cứng, ánh mắt nhìn Phương Viên Viên thậm chí còn mang theo chút… xót xa? Tôi nhìn nhầm rồi chăng?
Anh ta móc điện thoại ra, định quét mã QR bên quầy thanh toán.
“Thôi, để anh trả. Mất mặt chết đi được! Sao cứ phải gây sự với người ta làm gì!”
Tôi lập tức che mã QR lại, hất tay anh ta ra.
“Dựa vào đâu? Hôm nay mà chủ quán không ra niêm yết giá rõ ràng, chuyện này chưa xong đâu!”
Người bị làm khó rõ ràng là tôi, nếu để anh ta trả tiền thì chẳng phải biến tôi thành kẻ bắt nạt người khác sao?
Tôi tức giận trừng mắt nhìn Lâm Trạch Vũ, tôi không tin anh ta không hiểu chuyện này.
Sắc mặt Lâm Trạch Vũ càng lúc càng u ám, bực bội nhìn tôi:
“Di Nhiên, em đừng làm loạn nữa.”
Tôi hoàn toàn lạnh lòng, hành động của anh ta lúc này chẳng khác nào đứng về phe kẻ ức hiếp tôi.
“Được, được lắm. Đây là chuyện của tôi, không cần anh xen vào.”
Tôi lạnh lùng nói rồi không thèm nhìn Lâm Trạch Vũ nữa, cũng im lặng, thái độ rõ ràng.
Phương Viên Viên đột nhiên như bị kích động, vừa lau nước mắt vừa hét lớn:
“Hai người ăn xong mà không trả tiền, còn biết xấu hổ không?! Cố tình bắt nạt tôi – một con bé phục vụ nhỏ bé đúng không?”
“Được thôi! Hai bát mỳ cay của hai người, để tôi trả! Vậy mới vừa lòng chứ gì!”
Lúc này khách trong quán cũng không ngồi yên nữa, bắt đầu quay ra chỉ trích tôi thay cô ta.
“Người ta làm phục vụ đã khổ lắm rồi, ăn cơm trả tiền là lẽ thường, cô làm khó người ta làm gì?”
“Đúng đó, cô gái này không biết điều gì cả. Quán này vừa sạch sẽ, đồ ăn ngon, phần nhiều, giá cũng hợp lý, sao dám mắng người ta là quán lừa đảo?”
“Trả tiền nhanh đi, người ta phục vụ như vậy mà còn bị cô bắt nạt, thật là quá đáng.”
“Không có tiền thì đừng đi ăn hàng, ăn thì phải trả tiền, chuyện rõ ràng vậy mà còn lý sự!”
“Nhìn ăn mặc lịch sự mà lại hành xử thế này, thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Chỉ trong chớp mắt, tôi đã trở thành cái bia cho mọi người ném đá.
Nhưng… hai bát mỳ cay hai ngàn tám, mà gọi là “giá hợp lý”? Hay là do tôi hiểu nhầm giá cả xã hội hiện giờ?
Từng ánh mắt lên án, từng lời chỉ trích như dao cứa vào người tôi, có người còn rút điện thoại ra quay video.
Tôi cố nén cơn giận, giữ giọng bình tĩnh:
“Tôi chỉ muốn gọi chủ quán ra giải quyết. Tôi không hề muốn quỵt tiền.”
“Tôi không định ăn quỵt, nhưng tôi cũng không chấp nhận bị lừa như con gà!”
Tôi quay sang Phương Viên Viên:
“Chính các người định giá vô lý. Tôi không làm khó cô, tôi chỉ muốn trao đổi với chủ quán.”
Tôi cảm thấy mình đã rất kiểm soát cảm xúc và cư xử hòa nhã.
Nhưng Phương Viên Viên không hề quan tâm đến lời tôi, bĩu môi lạnh lùng:
“Nói trắng ra, hai bát mỳ cay cũng không trả nổi, chẳng phải là muốn ăn quỵt sao?”
Tôi nghẹn lời. Cô ta như thể không hiểu tiếng người vậy.
Lâm Trạch Vũ bị ánh mắt soi mói xung quanh ép đến đỏ mặt, chỉ muốn dàn xếp nhanh cho xong.
“Đủ rồi. Chuyện này để anh lo. Em ra ngoài trước đi. Không hiểu sao em cứ phải gây chuyện với cô bé phục vụ, ăn rồi thì trả tiền đi, làm ầm ĩ lên thật xấu hổ!”
Anh ta vừa nói vừa muốn đẩy tôi ra ngoài.
Nhìn ánh mắt khinh miệt của Phương Viên Viên, ngực tôi nghẹn đến khó thở.
Rõ ràng tôi mới là người bị lừa, sao cuối cùng lại trở thành kẻ có lỗi?
Cảm nhận rõ sự xa lánh từ xung quanh, tôi biết không nên chống lại đám đông, nhưng tôi không thể ép bản thân cúi đầu.
Dù bạn trai cũng quay lưng với tôi, tôi vẫn sẽ không nhượng bộ.
Đúng lúc đó, từ đám đông có người lẩm bẩm một câu.
“Một bát mỳ cay hai chục tệ mà cũng không chịu trả à?”
Giọng nhỏ nhưng tôi nghe rõ mồn một.
Tôi lập tức cao giọng hỏi:
“Mỗi bát mỳ cay hai mươi tệ?”
Sắc mặt Phương Viên Viên chợt thay đổi, hấp tấp ngắt lời tôi:
“Thôi thôi, hai bát mỳ này coi như em mời hai anh chị, không lấy tiền nữa!”
Cô ta vừa nói vừa cố kéo tôi ra ngoài, hoàn toàn không còn chút nào dáng vẻ đắc ý như ban nãy nữa.
“Không lấy tiền nữa được chưa, hai người mau đi đi!”