Chương 3 - Sát Thần Huyết Phượng
Thị nữ bên cạnh vội can:
“Nhị tiểu thư, tế đàn âm khí nặng, thân phận ngài cao quý, không nên tiến vào…”
“Sợ cái gì!” — Vân Thư hừ khẽ, khinh thường. — “Nàng ta sớm đã hồn phi phách tán, còn có thể ăn ta sao? Hôm nay ta phải tận mắt nhìn bộ dạng nàng ta hóa thành tro, mới thấy sảng khoái.”
Nói rồi, nàng vén váy, bước vào trong không gian lạnh lẽo thấm xương.
“Tỷ tỷ, đừng trách ta. Trách chỉ trách mệnh tỷ bạc, mang trong mình huyết phượng mà không có phúc hưởng thôi.”
Nàng ta vừa nói vừa đảo mắt khắp tế đàn, tìm kiếm tàn cốt của ta.
Nhưng — giữa trung tâm tế đàn, trống rỗng.
Không tro bụi, không xương cốt. Chỉ có ánh sáng vàng và đen đan xen cuộn trào như lốc xoáy.
Ánh mắt Vân Thư thoáng kinh ngạc, rồi đột nhiên đông cứng lại.
Nàng thấy — giữa hắc vụ dày đặc, có một thân thể nữ nhân đang dần hình thành.
Trước tiên là khung xương trong suốt như ngọc, sau đó là máu thịt đỏ sẫm, rồi đến làn da trắng mịn như tơ tuyết.
Ánh sáng đen vàng giao thoa, khí tức ma và phượng cùng hòa quyện — vừa thánh khiết, vừa ma mị.
“Ngươi… ngươi chưa chết?”
Giọng Vân Thư run rẩy, mà ta — đôi mắt mở ra, phượng diễm bừng cháy,
ánh nhìn ấy — tựa như hỏa diễm từ địa ngục trỗi dậy, thiêu đốt cả bầu trời.
Giọng của Vân Thư run lên vì sợ hãi, trong mắt nàng tràn ngập ghen tị và không tin nổi.
Nàng không hiểu nổi, vì sao sau trăm ngày bị hiến tế, ta chẳng những không chết, mà còn đang tái tạo nhục thân!
Sự xuất hiện của nàng giống như một ngòi thuốc, khiến ngọn lửa hận trong lòng ta bùng cháy đến cực điểm.
“Vân… Thư!”
Ta nghiến răng gọi tên nàng, tiếng gọi mang theo nỗi đau rách tim cùng phẫn hận ngút trời. Trong giây lát, mọi thống khổ dường như tan thành sức mạnh, tuôn trào khắp cơ thể.
Ta bật dậy, luồng sáng đen kim quanh người lập tức bừng rực!
“Yêu… Yêu Thần đại nhân cứu ta!”
Vân Thư hoảng sợ đến mềm cả chân, ngã nhào xuống đất. Lúc này, nàng mới nhìn thấy hắn — kẻ đang đứng lặng bên cạnh, dáng người cao ngạo như thần minh giáng thế.
Yêu Thần khẽ cong môi, nụ cười tà mị hiện lên, nhưng hắn không nhìn nàng, mà hướng về phía ta:
“Kẻ thù của ngươi đang ở ngay trước mắt. Lẽ nào thanh đao của ta còn chưa biết tự rút khỏi vỏ sao?”
Lời hắn như ngọn gió thổi bùng ngọn lửa cuối cùng trong tim ta.
Ta theo bản năng nâng tay, vung mạnh về hướng Vân Thư!
Một đóa phượng hỏa vàng đỏ bùng nổ nơi đầu ngón tay, cuộn theo từng sợi yêu khí đen sẫm, vút thẳng về phía nàng!
“Á——! Y phục của ta!”
Vân Thư hét thất thanh, ngã lăn trên đất, hoảng loạn dập tắt ngọn lửa. Phượng hỏa không thiêu chết nàng, nhưng thiêu rụi cả thể diện — còn đau đớn hơn cái chết.
Ta sững sờ nhìn đôi tay mình. Đây là lần đầu tiên, ta phản kháng bằng chính sức mạnh của mình.
“Làm rất tốt.”
Giọng cười trầm khàn của Yêu Thần vang lên bên tai, ánh mắt hắn lóe lên tia tán thưởng hiếm hoi.
Hắn nắm lấy Vân Thư đang sợ hãi đến ngây dại, nhấc bổng nàng lên như nhặt một món rác, rồi lạnh lùng quăng ra khỏi tế đàn.
“Lăn về nói với phụ thân ngươi, với huynh trưởng ngươi, và cả Thái tử Thiên tộc kia rằng —”
“Rửa sạch cổ họng, chờ ta đến lấy.”
“Ta sắp tới rồi.”
Vân Thư sợ đến tái mặt, bò lết ra khỏi tế đàn, không dám quay đầu lại.
Không gian chìm vào tĩnh lặng.
Trong lửa và bóng tối, nhục thân của ta đang dần hoàn thành. Cơn đau tận xương rút đi, thay vào đó là một nguồn sức mạnh khổng lồ, cuộn trào trong máu.
Yêu Thần buông tay, ta chậm rãi đáp xuống nền đá lạnh lẽo.
Trên vách tế đàn phản chiếu một hình ảnh — chính là ta.
Vẫn là gương mặt ấy, nhưng đẹp đến yêu dị. Đôi mắt biến thành màu đỏ vàng rực rỡ, nơi đuôi mắt hiện rõ một vệt yêu văn màu mực, mảnh như vết lệ phượng, khiến dung nhan thêm phần mê hoặc.
Thân thể này — là kết tinh của thần và ma.
Một tuyệt tác vừa bi, vừa tuyệt, vừa mang mùi hương của tận thế và tái sinh.
Ta còn đang ngẩn người, thì một đôi tay lạnh như băng bất chợt vòng qua eo ta từ phía sau.
Cằm hắn tựa lên hõm vai ta, hơi thở nóng hổi phả xuống bên cổ, giọng nói khàn đục mà bá đạo:
“Từ khung xương đến sợi tóc, mọi thứ trên người ngươi — đều do chính tay ta tạo nên.”
“Từ hôm nay, hãy quên đi cái tên cũ. Cái tên ấy thuộc về một tế phẩm bị gia tộc vứt bỏ, kẻ từng nằm chờ chết trong tế đàn.”
“Còn ngươi — là tác phẩm hoàn mỹ nhất do ta tạo ra. Từ nay, ngươi tên là Dạ Phượng.”
Hắn khẽ dừng lại, giọng nói thấp thoáng như lời nguyền, khắc sâu vào tận linh hồn ta:
“Nhớ kỹ, Dạ Phượng… từ nay, ngươi là của ta.”
4
Thân thể này — là của ta, mà cũng chẳng phải của ta.
Khí tức bá đạo của Yêu Thần như một ấn chú vô hình, khắc sâu trên từng tấc da thịt, từng đốt xương ta.
Giọng hắn trầm thấp, mang theo ý cười giễu cợt:
“Đừng cử động. Thân thể mới này còn chưa nghe lời đâu.”
Đầu ngón tay hắn lướt qua sau gáy ta, hơi ấm lạ lùng khiến ta rùng mình. Một luồng yêu lực tinh thuần từ tay hắn tràn vào cơ thể ta, xộc qua kinh mạch, cưỡng ép dung hòa hai dòng sức mạnh đang xung đột trong ta — phượng thần chi hỏa và hắc yêu chi khí.
“Ngươi mang huyết phượng, mà lại như một đứa trẻ cầm đại phủ, không biết cách điều khiển sức mạnh của mình.”
Lời hắn lạnh lùng như lưỡi dao.
Ta cắn môi, trong lòng trào dâng cảm giác không cam chịu. Ta giơ tay, thử tụ lực — nhưng đầu ngón tay chỉ lóe lên một đốm lửa yếu ớt, chập chờn tắt sáng như hơi thở hấp hối.
Yêu Thần bật cười khẽ, nắm lấy bàn tay ta. Bàn tay hắn lạnh buốt, cứng rắn như thép, bao trọn lấy tay ta.
“Nhìn cho kỹ.”
Hắn dẫn dắt luồng linh lực trong cơ thể ta, để nó tụ hội giữa lòng bàn tay hai người. Một đóa phượng hỏa kim hồng bùng lên, rực rỡ như mặt trời nhỏ. Nhưng chỉ thoáng chốc, ngọn lửa ấy bị hắc khí bao trùm, hóa thành một ngọn hỏa diễm đen kim yêu dị.
Ngọn lửa lơ lửng giữa không trung, không lay động, nhưng hơi thở của nó đủ khiến trời đất run rẩy.
“Thần lực và yêu lực vốn đối nghịch.”
“Nhưng trong cơ thể ngươi, chúng lại dung hòa hoàn mỹ — trở thành một loại sức mạnh chưa từng tồn tại.”
Hắn buông tay ta ra, ngọn lửa đen kim kia liền ngoan ngoãn dừng lại trong lòng bàn tay.
Ta cảm nhận được rõ ràng — trong ngọn hỏa diễm nhỏ bé ấy, ẩn chứa một luồng năng lượng khủng khiếp, đủ sức san bằng cả tế đàn cổ này.
Đây… chính là sức mạnh của ta.
“Rất tốt.” Yêu Thần khẽ cong môi, nụ cười hài lòng thoáng qua nơi khóe miệng.
“Vậy thì, Dạ Phượng — bước đầu tiên trong con đường báo thù của ngươi, muốn bắt đầu từ đâu?”