Chương 4 - Sao Chổi Địa Phủ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lưu Nhan Hy nhìn mẹ tôi đầy thú vị, rồi cúi xuống ngắm nghía sợi dây chuyền.

“Dĩ nhiên là theo, của quý tự mang đến tận tay thì tội gì không nhận? Tôi sẽ thêm một tấm séc năm trăm ngàn tệ nữa, thế đủ chưa?”

Con số đó – năm trăm ngàn tệ – không hơn không kém, chính là số tiền mẹ tôi cần để mổ cho bà ngoại.

Mẹ tôi khẽ động lòng, nhưng vẫn lắc đầu.

“Chưa đủ.”

Lưu Nhan Hy nghiến răng:

“Vậy tôi thêm căn hộ ở trung tâm thành phố đứng tên tôi, giờ thì được chưa?”

Bên cạnh, ba tôi đột nhiên cũng lên tiếng.

5

“Tôi thêm một triệu tệ nữa. Nhưng Chung Dao, nếu cô thua, phải quỳ xuống xin lỗi Nhan Hy trước mặt mọi người, và cam kết sau này không được phép quấy rầy tôi nữa.”

Mẹ tôi mỉm cười gật đầu:

“Không vấn đề. Nhưng nói suông thì không có căn cứ, lập giấy viết tay đi.”

Lưu Nhan Hy trừng mắt lườm mẹ tôi, ánh nhìn sắc như dao:

“Chung Dao, tôi thấy chị điên thật rồi. Đừng có lát nữa lại khóc lóc đòi tôi trả lại dây chuyền đó đấy.”

Xung quanh cũng vang lên nhiều tiếng bàn tán.

“Cược với cô Lưu á? Không khác gì tự rước nhục. Cô Lưu từng đoạt chức vô địch châu Á đó.”

“Phải đấy, Chung Dao chắc còn chưa thuộc hết luật bài, lần này mất hết mặt mũi rồi.”

Ba tôi lạnh mặt:

“Chung Dao, tôi cho em cơ hội cuối cùng. Bây giờ xin lỗi Nhan Hy, tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Mẹ tôi hoàn toàn phớt lờ, rút bản cam kết đã ký sẵn, vẫy tay ra hiệu cho dealer:

“Chia bài đi!”

Dealer nhìn sang ba tôi, ông ta mặt sầm xuống, nặng nề gật đầu:

“Cô không biết điều, vậy để cô tâm phục khẩu phục. Chia bài!”

Ván bài bắt đầu, mọi người tụ lại xung quanh.

Lưu Nhan Hy vận khí cực tốt, nhanh chóng có được bộ bài gần như hoàn hảo.

Cô ta đắc ý nhìn mẹ tôi:

“Sao rồi, chị Chung Dao? Bài của tôi là thùng phá sảnh đấy. Chị lấy gì đấu lại?”

Bài của mẹ tôi thì cực kỳ tệ, chỉ là một bộ bài rác.

Bà căng thẳng đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, trong lòng không ngừng gào thét:

“Con ơi, con có chắc không đó? Đây là toàn bộ tài sản của mẹ rồi đấy!”

Tôi thì bình thản truyền ý niệm cho bà:

“Đừng sợ, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói: ‘Bộ bài này của cô, không thắng được tôi.’”

Mẹ tôi sắp khóc đến nơi:

“Làm sao mà thắng được chứ!”

“Tin con, nói nhanh đi!”

Tôi thúc giục.

Mẹ tôi cắn răng, liều mạng một phen.

Bà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lưu Nhan Hy, chậm rãi nói từng chữ:

“Lưu Nhan Hy, bộ bài này của cô… không thắng được tôi.”

Lưu Nhan Hy hừ lạnh khinh thường:

“Giả thần giả quỷ! Mở bài đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người.”

Dealer chuẩn bị lật lá bài chung cuối cùng.

Tôi lại nhắn mẹ tôi:

“Hãy thầm nghĩ: để cô ta bốc trúng lá vô dụng, đừng để lá bài giúp cô ta tạo thành thùng phá sảnh xuất hiện.”

Mẹ tôi lập tức làm theo, lẩm bẩm cầu nguyện trong lòng.

Ngay lúc dealer sắp lật bài, một nhân viên phục vụ bưng khay đi ngang qua bất ngờ trượt chân, ngã nhào lên bàn chơi.

Rào một tiếng, toàn bộ bài và chip bay tán loạn.

Khung cảnh lập tức rối loạn.

Sắc mặt Lưu Nhan Hy và ba tôi cực kỳ khó coi.

“Chuyện gì thế này?!” – Ba tôi quát lớn.

Tổng giám đốc Vương – người tổ chức – lập tức chạy đến xin lỗi và trấn an mọi người.

Sau một hồi dọn dẹp, ván bài được tuyên bố vô hiệu, phải chia lại từ đầu, dealer cũng được thay mới.

Lưu Nhan Hy tức đến xanh mặt, nhưng luật là luật, cô ta không làm gì được.

Lần chia bài thứ hai, vận may của cô ta rõ ràng giảm sút.

Bên mẹ tôi tuy bài vẫn là bài rác, nhưng số điểm lại cao hơn Lưu Nhan Hy.

Khi thấy kết quả cuối cùng, Lưu Nhan Hy trố mắt không dám tin, tức đến nghiến răng ken két.

6

Mẹ tôi nhướng mày nhìn cô ta:

“Thế nào?”

Lưu Nhan Hy hít sâu một hơi, nghiến răng nói:

“Chẳng qua là vận may tốt thôi, có gì đáng tự hào chứ!”

Mẹ tôi chỉ khẽ cười, đầy ẩn ý:

“Trên bàn cược, vận may chẳng phải cũng là một phần của thực lực sao?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)