Chương 1 - Sao Chổi Địa Phủ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi là sao chổi số một địa phủ, nghiệp chướng nặng nề, bị phạt đầu thai xuống trần gian để chuộc tội.

Vừa mở mắt ra đã thấy mẹ tôi ngồi uất ức trong ghế lô quán bar.

“Chị em tốt” của ba tôi tung chiêu “khỉ móc đào”, khiến ba tôi ôm chặt hạ bộ.

Ba tôi cũng đâu chịu thua, dùng “long trảo thủ” vờn cô ta đến mức cô ta cười muốn xỉu.

Cô ta còn quay sang mẹ tôi, toe toét nói: “Lần trước Yến Thần muốn, vẫn là tôi dùng miệng làm đó, môi tôi sưng cả tuần.”

Ba tôi dịu giọng an ủi, bảo anh em giúp nhau là chuyện bình thường.

Nước mắt mẹ tôi lưng tròng, nghẹn đến mức không nói nổi một câu.

Tôi biết bà cần ba tôi bỏ tiền ra mới có tiền mổ cho bà ngoại.

Nhưng tôi điên rồi, cục tức này không nuốt được.

“Má, đập cái ly vô mặt ả đi, con đảm bảo ả bước ra cửa là bị xe tông liền.”

“Đừng nghi, con là sao chổi chính hiệu, miệng linh lắm, nói cái là ứng liền!”

1

Nghe thấy tiếng lòng của tôi, mẹ tôi rõ ràng run lên một cái, ánh mắt hoảng loạn đảo quanh tìm kiếm khắp nơi.

Tôi đá nhẹ bụng bà.

“Đừng tìm nữa, mẹ, con ở trong bụng mẹ nè.”

Tôi nói dồn dập:

“Mau ra tay đi, nhịn nữa là tiền mổ của bà ngoại thật sự không còn hy vọng đâu!”

Mẹ tôi rõ ràng vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, nhưng nỗi uất ức và cơn giận bị dồn nén lâu ngày đã khiến cơ thể bà hành động trước cả lý trí.

Bà đột ngột đứng bật dậy, túm lấy ly rượu trước mặt đập mạnh vào đầu của Lưu Nhan Hy.

Cả phòng lập tức im phăng phắc.

Ai nấy đều bị cú đánh bất ngờ này làm cho sững sờ.

Bao gồm cả mẹ tôi.

Ba tôi là người phản ứng đầu tiên, ông ta lập tức đẩy mẹ tôi ngã xuống ghế sofa.

“Chung Dao, cô phát điên cái gì vậy!”

Lưu Nhan Hy cũng hoàn hồn lại, sờ lên trán thấy rượu và máu lẫn vào nhau chảy xuống, lập tức rưng rưng nước mắt, nhìn ba tôi đầy tủi thân.

“Yến Thần, nếu chị Dao đã khó chịu như vậy, em… em đi trước đây. Em không muốn vì mình mà khiến hai người cãi nhau.”

Nói xong, cô ta làm bộ làm tịch cầm lấy chiếc túi nhỏ của mình.

Ba tôi sa sầm mặt, ra lệnh cho mẹ tôi:

“Lập tức xin lỗi Nhan Hy!”

Mẹ tôi vẫn như mất hồn, chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu:

【Con nói thật sao? Đập cô ta, rồi cô ta sẽ bị xe đụng?】

Tôi thở dài ngao ngán.

“Mẹ ơi, con biết mẹ đang tò mò, nhưng giờ đừng tò mò nữa có được không? Trong tình huống này, chẳng lẽ không nên nói gì sao?”

Tôi vừa dứt lời, cuối cùng mẹ tôi cũng nhận ra mình đang rơi vào tình thế thế nào.

Mấy người bạn của ba tôi bắt đầu xì xào bàn tán.

“Bạn gái mới của anh Thần ghê thật đó, dám ra tay với Nhan Hy luôn kìa.”

“Đúng vậy, bạn gái trước của anh Thần chỉ vì trừng mắt với Nhan Hy một cái mà bị chia tay rồi, cô này chắc cũng sắp lên đường.”

Ba tôi nghiến răng nghiến lợi nói với mẹ tôi:

“Không xin lỗi thì lập tức cút khỏi mắt tôi!”

Mẹ tôi ban đầu còn chần chừ, nhưng câu này đã hoàn toàn chọc giận bà.

“Tôi là bạn gái của anh, vậy mà anh dám ong bướm với con khác ngay trước mặt tôi, giờ còn muốn tôi xin lỗi? Anh không thấy mình có vấn đề à?”

“Nếu cô ta là tam giác, anh là con số, vậy hai người cứ ghép lại thành hàm số tam giác đi cho trọn bộ!”

“Đập cô ta còn thấy bẩn tay, cô ta sao không xin lỗi vì làm tôi buồn nôn chứ? Thật đúng là bệnh hoạn!”

Vừa dứt lời, mẹ tôi túm ngay chai rượu đắt nhất trên bàn – chai Ace of Spades – dội thẳng lên đầu ba tôi.

Một chuỗi thao tác lưu loát khiến ba tôi đơ cả người.

Tôi ở trong bụng vỗ tay bôm bốp.

Chửi quá chuẩn!

Giải tỏa xong rồi, mẹ tôi cầm áo khoác lên, quay người rời khỏi.

2

Còn chưa kịp để ba tôi phản ứng lại, điện thoại ông ta đã reo lên.

“Yến Thần, nghe nói con mới quen bạn gái, bao giờ dẫn về cho bà nội gặp mặt?”

Giọng một bà cụ uy nghiêm vang lên trong điện thoại.

Ánh mắt của Lưu Nhan Hy lập tức sắc như dao, dán chặt vào chiếc điện thoại trong tay ba tôi.

“Ờ… lúc nào rảnh con sẽ dẫn về. Bà nội, con đang bận chút chuyện, để nói sau nhé.”

Ba tôi lúng túng ứng phó.

Lúc này mẹ tôi đã đi đến cửa quán bar, nhưng tôi cảm thấy thời cơ vẫn chưa chín muồi, thế là tôi đạp mạnh một cú vào bụng bà.

“Ọe!”

Bị tôi quậy một cái, dạ dày mẹ tôi cuộn lên từng cơn, ngay tại chỗ nôn thốc nôn tháo.

m thanh đó khiến cả quán sững sờ, cả người ở đầu dây bên kia cũng im bặt.

Mẹ tôi vịn vào khung cửa, nghỉ lấy sức vài giây rồi không ngoái đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)