Chương 1 - Rượu ngọt nhồi lê tuyết

Trong lúc chiến loạn, sư phụ nhặt được một thiếu nữ mang về.

Thân thể nàng yếu ớt, ta dùng gà rừng nấu canh cho nàng bồi bổ thân thể, nàng lại che lấy bụng dưới, thẳng thừng nhíu mày.

"Tỷ tỷ, ta từ nhỏ đã không quen ăn thức ăn mặn."

Ta trong đêm đến sau núi hái về một rổ rau rừng.

Sau khi bưng, nàng lại ghét bỏ đến nôn ói không ngừng.

"Tỷ tỷ, ta ăn Thiên Sơn Tuyết Liên mà trưởng thành, vốn vẫn luôn không động đến những thứ bẩn thỉu này."

Ta dọn dẹp đồ ăn sang một bên quay người rời đi, nàng đói đến sắp ngất xỉu, mới cầm lấy đũa mà bắt đầu ăn.

Sau khi thân thể tốt lên, Khương Ninh liền trộm vòng ngọc rồi rời đi không từ biệt.

Không bao lâu sau, nhiếp chính vương đột nhiên mang binh đến vây giết tông môn.

"Ninh nhi là thần nữ thiên mệnh, loại phế nhân các ngươi sao lại dám ép buộc nàng ăn cỏ cây!"

Mấy vạn người vây quanh ta, ta giết bọn chúng đến cả người toàn là máu cho đến khi ta đứng tại trước sư phụ, liền bị nhiếp chính vương nhất tiễn bắn thủng đầu.

Khương Ninh kinh khiếp rúc vào trong ngực hắn, trên mặt tung tóe máu của ta.

Ngày đó, tông môn 106 người cùng nhau mất mạng.

Lần nữa mở mắt, Khương Ninh vừa mới đổ đi bát canh gà ta nấu.

Ta không nói hai lời, từ trong phòng lật ra một thanh đao loang lổ vết máu.

Chạy trốn lâu như vậy, có lẽ bọn chúng đều đã quên chiến thần năm đó cuối cùng là ai.

1.

Khương Ninh ở trên giường cuộn thành một

vòng, che lấy bụng dưới khóc nói đói.

Chờ ta đem canh gà mì bưng đến trước mặt của nàng lúc, nàng lại kinh hô một tiếng, đưa tay đem bát đổ nhào.

"Thứ tanh như vậy, sao có thể ăn?"

Mì trắng rơi đầy đất, nhịn hồi lâu canh gà toàn bộ đổ ra ngoài.

Gần đây dưới núi nạn đói rất nặng, tông môn mặc dù còn có thể no bụng, nhưng đã lâu không gặp món ăn mặn.

Sư phụ dặn dò ta nấu canh cho nàng ta, còn mình cái bánh gặm mốc meo.

Tiểu sư đệ trông thấy cái bát trong tay của ta, hung hăng nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi ta có thể hay không cho nó một đũa nếm thử vị tươi.

Dưới núi người ta ăn tết cũng chưa ăn tốt như thế này .

Hiện tại nàng ta không nói hai lời, trực tiếp cho đổ.

Khương Ninh lúc này cũng phản ứng lại, ủy khuất nói: "Tỷ tỷ, ta không phải cố ý."

"Ta chỉ là ăn không được thức ăn mặn, mới bị dọa đến mức làm đổ bát canh."

Nàng ta còn mắt đỏ vành mắt kéo tay áo của ta, nhỏ giọng nói: "Ta ăn chay ăn, tỷ tỷ cho ta chút thức ăn chay là được."

Nhưng ta biết, thức ăn chay bình thường sao có thể lọt vào mắt của nàng ta chứ.

2.

Kiếp trước, ta tin vào nàng ta, không để ý mưa to phía sau núi, vẫn mang theo rổ mà đi.

Ta hái một rổ rau dại trở về, ở phòng bếp bận rộn đến nửa đêm.

Nhân lúc còn nóng đem đồ ăn đưa vào phòng của nàng, nàng ta lại ghét bỏ nôn ói không ngừng.

"Tỷ tỷ, người cho ta ăn những thứ này?"

Ta nhìn hai món ăn và chén canh, kiên nhẫn nói: "Ta giúp ngươi đem lá già hái được đều bỏ đi, chỉ để lại lá non tươi ngọt. Nấm mới mọc nấu canh uống đối với thân thể rất tốt, vừa vặn cho ngươi bồi bổ thân thể."

Nàng lại hét rầm lên: "Tỷ tỷ, ta là thần nữ thiên mệnh, từ nhỏ uống Hoa Lộ ăn Tuyết Liên mà lớn lên, sao có thể đụng vào những thứ bẩn thỉu này chứ?"

Bận rộn đến nửa đêm còn bị người ta ghét bỏ, ta cũng không nhịn nổi, bèn vứt bát đũa lại quay đầu rời đi: "Bên ngoài chinh chiến mấy năm liên tục, có ăn đã là tốt rồi."

"Thích ăn thì ăn, không ăn thì dẹp đi."

Lúc đóng cửa, ta nhìn thấy Khương Ninh bất đắc dĩ cầm lấy đũa gắp hai cái.

Vết thương của nàng rất nặng, Nhị sư đệ mỗi ngày đều đến trị thương cho nàng.

Một tới hai đi, nàng cùng Nhị sư đệ càng ngày càng thân thiết.

Một ngày nọ, nàng ta nước mắt lưng tròng cùng Nhị sư đệ nói, mình lẻ loi một mình trong núi, không có chút cảm giác an toàn nào.

Nhị sư đệ hỏi nàng ta phải như thế nào mới có thể có cảm giác an toàn.

Nàng bỗng nhiên đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi Nhị sư đệ thích nàng sao.

Sau khi có được câu trả lời của Nhị sư đệ, nàng ta thẹn thùng lôi kéo tay Nhị sư đệ, "Vậy chúng ta hôm nay liền định ước định có được hay không?"

"Tại Trung Nguyên, định ra ước định nghĩa là muốn trao đổi tín vật, đem đồ vật mình quý trọng đưa cho đối phương." Nàng cắt đi một chòm tóc của mình, "Muội bây giờ thân vô trường vật, chỉ có thể dùng cái này trao cho huynh."

Nhị sư đệ nhìn chòm tóc bị nhét vào lòng bàn tay, mở to hai mắt.

Hắn là một người thành thật, lập tức liền chạy trở về phòng, đem chiếc vòng tay ngọc bích đáng giá duy nhất của mình mang tới, cẩn thận từng li từng tí đeo vào cổ tay Khương Ninh.

Kia chính là di vật mẫu thân lưu lại cho hắn.

Nhị sư đệ cho là bọn họ đã định ra ước định, kết quả mới ngày thứ hai Khương Ninh đã không thấy tăm hơi.

Hắn tìm từ sáng sớm tới nửa đêm, lật cả đỉnh núi lên đều không tìm được tung tích của Khương Ninh.

Tông môn có người trấn giữ, gần đây không có người ngoài xâm nhập, như vậy chỉ có một khả năng - Khương Ninh đã tự mình bỏ chạy.

Nhị sư đệ ngay từ đầu không chịu tin sự thật, mỗi ngày đều canh giữ ở sơn môn chờ Khương Ninh trở về.

Không nghĩ tới, thật đúng là Khương Ninh mà hắn chờ đợi đã trở về.

Khi đó nàng ta một thân áo trắng thanh khiết, tiên khí bồng bềnh đến.

Nhưng nhị sư đệ chưa kịp cao hứng. Hắn nhìn thấy bên cạnh Khương Ninh không những có nhiếp chính vương, còn có những đám binh lính trải dài, đông đến mức không nhìn thấy được binh sĩ cuối hàng.

3.

Nhiếp chính vương mang binh vây quét sạch tông môn, lý do là Ngọc Hành tông bất kính với thần nữ.

"Ninh nhi là thần nữ thiên mệnh, loại phế vật các ngươi sao dám ép buộc nàng ăn cỏ cây!"

Tam sư muội gấp gáp, chỉ vào Khương Ninh: "Từ sau khi ngươi đến tông môn, chúng ta chưa hề bạc đãi qua ngươi. Còn ngơ ngác đứng đó cái gì chứ, mau nói một câu gì đi!"

Khương Ninh lã chã khóc, giương mắt nhìn về phía nhiếp chính vương: "Bọn họ không chỉ có cho thiếp ăn mấy thứ bẩn thỉu, còn cho nam nhân đến trị thương cho thiếp, xém chút hủy đi sự trong sạch của thiếp."

Nhiếp chính vương nổi giận đưa tay, mấy vạn binh sĩ cùng nhau tiến lên, đem tông môn vây chặt đến không lọt nổi một giọt nước.

Kia là một trận ác chiến.

Người đang quét rác buông chổi xuống, người nấu cơm xé bỏ tạp dề, liền đến cả A Hoàng trông cửa cũng cắn ống quần của đối phương đến không buông.

Tông môn 106 người, cùng nhau xuất chiến, chiến đấu chống lại vạn quân.

Nhị sư đệ bị người khác đánh lén, trường kiếm từ sau đâm về trước ngực.

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, trở tay giết người đánh lén, chống kiếm từng bước một đi đến trước mặt Khương Ninh.

Từ sau khi gặp mặt, hắn một câu cũng không hỏi, chỉ ở thời khắc sắp chết mới hướng về phía nàng đưa tay ra, "Trả tín vật lại cho ta."

Nhưng hắn chưa kịp cầm lại vòng ngọc, nhiếp chính vương đã chém đầu của hắn rơi xuống.

Đầu lâu lăn tròn hai vòng, lại bị binh sĩ xông tới giẫm đạp.

Ta nghe thấy thanh âm của Khương Ninh mang theo ý đùa cợt.

"Tín vật gì, chẳng qua chỉ là chút kinh phí hồi kinh của ta mà thôi."

"Đến ngươi, cũng xứng cùng ta phát sinh quan hệ ư?"

Màn đêm kéo xuống, toàn bộ tông môn chỉ còn lại hai người ta cùng sư phụ.

Sư phụ một thân nhuốm máu, mắt nhìn như sắp ngã gục xuống, ta bay nhào tiến đến cõng người đứng lên.

Vạn tên cùng bắn, hướng về phía ta phóng tới, ta dùng kiếm ngăn cản, cuối cùng khí lực chống đỡ hết nổi, bị nhiếp chính Vương Nhất tiễn bắn thủng đầu.

Máu tươi của ta ở tại trên mặt Khương Ninh, Khương Ninh một giọng nói "Bẩn", lập tức nép vào trong ngực nhiếp chính vương.

Giẫm lên thi thể cả nhà ta, nàng còn có tâm tư nũng nịu: "Chết nhiều người như vậy, Ninh nhi sợ quá."

Nhiếp chính vương ôn nhu an ủi nàng: "Đừng sợ, những kẻ này dám khi dễ nàng, dù có chết cũng đền không hết tội."

Nhưng chúng ta bắt nạt nàng ta khi nào, rõ ràng là chúng ta cứu nàng mà.

4…..