Chương 6 - Rượu Đỏ Và Lời Chia Tay

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

11

Chưa đầy một tuần sau, Lâm Vi Vi lại gọi đến bằng một số mới.

Lần này, cô ta không còn giả vờ khéo léo hay châm chọc đá xéo nữa, mà chuyển sang thẳng thừng đòi tiền một cách trơ trẽn:

“Tô Tình, năm trăm nghìn! Chuyển trước năm trăm nghìn đi! Anh Cảnh đang cần tiền trả lương kìa!”

Giọng điệu của cô ta hết sức ngang ngược, như thể tôi nợ họ vậy.

Tôi chợt nhớ lại tin nhắn “giả vờ lý trí” nhưng thực chất đầy tính sát thương của cô ta trước đó, quyết định đáp trả bằng chính phong cách ấy.

Tôi nhắn lại, ngữ khí lạnh nhạt, khách sáo đến mức vô cảm:

“Cô Lâm việc kinh doanh là kinh doanh, tình cảm là tình cảm.

Hiện tại tôi là COO của Khởi Thần, mọi khoản giao dịch tài chính đều cần tuân thủ quy trình hợp lệ.

Việc cho vay cá nhân không phù hợp quy định, cũng dễ gây hiểu lầm. Xin lỗi, tôi không thể giúp.”

Lâm Vi Vi lập tức gào lên trong điện thoại:

“Tô Tình! Cô đừng chơi cái trò giả vờ này với tôi! Rõ ràng là cô không muốn giúp!

Tôi nói cho cô biết, nếu công ty anh Cảnh sụp đổ, tôi sẽ ngày ngày đến trước cổng công ty cô làm ầm lên!

Tôi sẽ lên mạng tố cáo cô là đồ vong ân phụ nghĩa, ép chết bạn trai cũ! Để xem cô còn mặt mũi nào mà lăn lộn trong giới nữa!”

Đe dọa à? Tôi bật cười lạnh. Rõ ràng, bọn họ vẫn chưa nhận ra thực tế.

“Tùy cô thôi.” Giọng tôi trầm xuống, sắc lạnh hẳn đi. “Nhưng Lâm Vi Vi, tôi cũng nhắc cô một câu:

quấy rối có chủ đích, bôi nhọ danh dự người khác — đều là hành vi phạm pháp. Phòng pháp chế của Khởi Thần gần đây khá rảnh, sẵn sàng tiếp đón.”

“Tôi nghĩ cô cũng không muốn tôi nhắc nhở cơ quan thuế vụ về căn hộ mà cô và Cố Cảnh từng dùng tiền công ty mua cho bố mẹ cô, nhỉ? Nghe nói sổ sách lúc đó có chút… không rõ ràng.”

Bên kia im bặt.

Tôi nghe rõ tiếng thở gấp bị nghẹn lại, như thể cổ họng cô ta vừa bị bóp nghẹt.

Tôi không để lại một kẽ hở nào:

“Từ giờ, đừng liên lạc với tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ không ngại phơi bày hết những chuyện dơ bẩn của hai người ra ngoài. Đến lúc đó, ai mới là người không sống nổi trong giới, thử xem.”

Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy và chặn số.

Thế giới của tôi, lại trở nên yên bình.

12

Thái độ cứng rắn và đòn phản công chính xác của tôi rõ ràng đã đánh trúng chỗ đau của họ.

Họ bắt đầu hoảng loạn.

Không ngờ rằng, Cố Cảnh và Lâm Vi Vi — cặp đôi từng hả hê ngẩng cao đầu trước mặt tôi — giờ lại hạ mình, tìm đến Lục Hoài Chu, mong anh ấy đứng ra làm cầu nối để gặp tôi.

Bởi vì họ thật sự đang sa lầy — Khởi Thần vừa giành mất khách hàng lớn nhất mà họ từng đặt cược tất cả.

Tại một phòng riêng trong quán cà phê cao cấp, tôi gặp lại họ.

Chỉ sau vài tháng, Cố Cảnh đã tiều tụy thấy rõ. Quầng mắt thâm đen, thần sắc bạc nhược, chẳng còn chút phong độ năm nào.

Lâm Vi Vi cũng không khá hơn. Dù ăn mặc vẫn cầu kỳ, nhưng ánh mắt thấp thỏm, gương mặt không giấu nổi vẻ lo âu.

Cố Cảnh gượng gạo nặn ra một nụ cười, bắt đầu nói đủ thứ lời tốt đẹp: từ việc nhắc lại những năm tháng chúng tôi “cùng nhau phấn đấu”, đến ca ngợi khả năng hiện tại của tôi.

Rồi cuối cùng, mới lấp lửng đi vào vấn đề chính: hy vọng Khởi Thần “giơ cao đánh khẽ”, hoặc nếu có thể, tôi đứng ra làm trung gian kết nối họ với nhà đầu tư mới.

Lâm Vi Vi ngồi bên cạnh cũng tỏ ra “thành khẩn chưa từng có”:

“Tô Tình chị ơi, tất cả đều do em sai, là em trước đây không hiểu chuyện. Chị rộng lượng đừng chấp bọn em nữa. Lần này, thật sự chỉ có chị mới cứu được anh Cảnh…”

Tôi lặng lẽ nhìn họ diễn, trong lòng không gợn sóng.

Cho đến khi Cố Cảnh, có lẽ vì chịu không nổi sự im lặng của tôi, vội vàng nói:

“Tiểu Tình, anh biết em vẫn còn giận anh.

Nhưng em nghĩ xem, dù không làm người yêu, mình vẫn có thể làm bạn, thậm chí là đối tác đúng không?

Em giúp anh vượt qua thời điểm khó khăn này, anh… anh có thể cho em quay lại công ty, làm Phó tổng. Cổ phần… cổ phần mình có thể thương lượng lại…”

Lộ tẩy rồi.

Tâm địa xấu xa và suy nghĩ ngây thơ đáng sợ của anh ta, rốt cuộc cũng phơi bày không chút che đậy.

Hóa ra, đến tận bây giờ, anh ta vẫn tin rằng tất cả những gì tôi làm đều vì muốn thu hút sự chú ý của anh ta, vì muốn quay lại bên anh ta?

Anh ta thậm chí còn dùng giọng điệu ban ơn để hứa hẹn cái chức “phó tổng” buồn cười ấy?

Tôi nhìn anh ta — giống như đang nhìn một trò hề.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)