Chương 6 - Rốt Cuộc Anh Có Bao Nhiêu Em Gái
9
“Không phải nói là em kèm anh học sao?” Lục Đình Chu không hề che giấu sự địch ý với Tống Minh Xuyên, “Anh đến rồi, bảo cậu ta đi đi.”
“Không được.”
Tại sao?” Lục Đình Chu trừng mắt nhìn tôi rồi lại nhìn Tống Minh Xuyên.
Tôi: “Đây đâu phải là địa bàn riêng của ai, người ta thích ngồi ở đây thì sao, anh muốn đuổi người à?”
Lục Đình Chu: “……”
“Vậy tụi mình đi chỗ khác.”
“Không được,” tôi lại ngồi xuống, “em thích ngồi ở đây với cậu ấy.”
Tống Minh Xuyên: “……”
Lục Đình Chu nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu “em gái bất hiếu”, tức tối kéo một cái ghế đến ngồi cạnh tôi. Ngoài việc nghe tôi giảng lại mấy kiến thức cơ bản, ánh mắt anh ấy cứ găm thẳng vào Tống Minh Xuyên, cố dùng ánh mắt để đuổi người.
Nhưng Tống Minh Xuyên hoàn toàn không bị ảnh hưởng, coi như anh ấy không tồn tại.
Nhân lúc tôi để Lục Đình Chu tự làm bài, tôi ghé sang bàn với Tống Minh Xuyên một câu hỏi khó trong đề thi.
Lục Đình Chu: “Thảo luận thì thảo luận, hai người kề sát nhau vậy làm gì?”
Tống Minh Xuyên liếc lạnh một cái: “Vậy anh muốn làm không?”
Tội nghiệp anh tôi nhìn đề, vô thức hỏi: “Đây là đề Toán mà, sao nhìn như đề tiếng Anh vậy?”
“……”
Tôi nhìn anh ấy bằng ánh mắt đầy yêu thương: “Học hành tử tế vào.”
Đúng như tôi dự đoán, Lục Đình Chu sợ tôi bị Tống Minh Xuyên dụ dỗ, nên hễ có thời gian là lại chạy qua giám sát, thế là kiến thức cũng bị tôi nhồi cho bằng sạch.
Thậm chí đến đám đàn em còn phàn nàn rằng anh ấy không có thời gian chơi với tụi nó nữa.
Một ngày cuối tháng Mười, Tống Minh Xuyên bị giáo viên gọi đi làm việc, trong phòng học trống chỉ còn tôi với Lục Đình Chu.
Anh ấy còn cố làm ra vẻ cảm khái: “Thấy không, thiếu người nào đó, không khí cũng trong lành hơn hẳn.”
Ngay giây sau, một giọng nghiêm nghị vang lên ngoài cửa: “Hai đứa học lớp nào, nam nữ ở đây làm gì thế?”
Tôi sững người, quay đầu lại thì thấy… thầy giám thị.
Cùng lúc đó, thầy giám thị cũng nhìn rõ mặt tôi và anh trai tôi, lập tức nổi cơn thịnh nộ: “Lục Đình Chu! Lại là em!”
Thật khó tưởng tượng có ngày tôi và anh trai ruột mình bị giáo viên bắt gặp trong tình huống “nghi ngờ yêu sớm”.
Trong văn phòng, tôi và Lục Đình Chu đứng cạnh nhau.
Lục Đình Chu vốn đã quen bị mắng, nên cũng không sao, anh nhìn tôi một cái, nói: “Thầy ơi, bọn em không yêu đương sớm gì hết, em với bạn ấy là anh em ruột.”
“Anh em ruột?” Thầy giám thị chỉ vào tôi, nhìn anh ấy nói, “Em lại ở đâu ra một đứa em gái to đùng thế hả? Tôi còn không biết em nữa chắc? Suốt ngày gặp ai cũng nhận làm em trai em gái, đơn thư tố cáo đầy trên bàn tôi rồi đấy, còn cãi?”
“Đơn tố cáo?” Lục Đình Chu ngẩn người.
Ngay sau đó, anh ấy nhìn thấy trên bàn thầy giám thị có phong bì và bên trong là ảnh chụp.
Là ảnh tôi và anh ấy.
Trong ảnh, hai đứa tôi trông khá thân thiết, khoác vai bá cổ.
“Bằng chứng rành rành, hai đứa còn muốn chối nữa không?” Thầy giám thị nhất quyết không tin lời bọn tôi.
“……”
Cái tính của Lục Đình Chu là thích bá vai bá cổ người ta từ lâu rồi, tôi là em gái ruột của anh ấy, khoác vai một cái cũng đâu có gì ghê gớm. Nhưng giờ lại bị đưa tới tận văn phòng giám thị.
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh ấy đầy oán trách.
Bên tai là giọng thầy giám thị giận dữ: “Chuyện này nghiêm trọng lắm, phải gọi phụ huynh lên!”
10
Lục Đình Chu bày ra vẻ mặt kiểu “chó cùng rút giuốc”, nhân lúc thầy giám thị đang liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, anh ta hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Lão Lục ngày nào cũng không thấy mặt, mà gọi được ông ta tới thì anh thua luôn.”
“……”
Trùng hợp là, mẹ tôi – chị Diệp cũng đang bận.
Thầy giám thị lần lượt gọi điện cho phụ huynh dựa trên số của hai giáo viên chủ nhiệm cung cấp, gọi cho mẹ tôi trước, quả nhiên bà vẫn đang công tác xa, không thể về được.
Tiếp đến là số còn lại, thầy giám thị vừa gọi vừa thao thao bất tuyệt kể chuyện nghiêm trọng thế nào. Khi Lục Đình Chu vẫn còn chắc chắn rằng bố ruột chúng tôi sẽ không xuất hiện, thì bên kia điện thoại vang lên: “Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
?
Lục Đình Chu sững người, tôi cũng đứng hình.
Trong lúc chờ đợi, tin đồn “Lục Đình Chu và Diệp Cẩm Hòa bị bắt quả tang yêu sớm” đã lan khắp nơi. Không lâu sau, trong văn phòng thầy giám thị xuất hiện một vị khách không mời.
Tống Minh Xuyên.
Cậu ấy bước thẳng vào, đứng trước thầy giám thị: “Thầy ơi, bình thường em cũng học cùng bạn Diệp và bạn Lục, em có thể làm chứng, họ không có yêu sớm.”
Nhưng lời của học bá giờ đây cũng chẳng còn giá trị.
Thầy giám thị: “Em đừng có bao che cho họ, chuyện này không liên quan tới em, mau về lớp học đi.”
Ngoài cửa còn có vài học sinh hóng hớt nhưng không dám vào gần, cho đến khi chuông vào tiết tự học vang lên, họ mới luyến tiếc rời đi.
Nhưng Tống Minh Xuyên thì không về.
Cậu ấy kiên quyết muốn làm chứng cho tôi và Lục Đình Chu. Vì là học bá nên các giáo viên cũng không dám làm gì quá đáng.
Cuối cùng, một bóng dáng mặc vest gọn gàng xuất hiện nơi cửa phòng.
Người đàn ông cao lớn bước vào với khí thế rất đủ. Chỉ có điều, Lục Đình Chu ngồi bên cạnh tôi lại hừ lạnh một tiếng.
Tôi cũng ngẩng đầu nhìn. Trong ký ức, hình ảnh về người bố ruột rất mờ nhạt. Lý do bố mẹ chia tay không liên quan đến nguyên tắc đạo đức gì, chỉ là định hướng tương lai khác biệt mà không ai chịu nhường.
Là con cái, tôi không có tư cách trách cứ ai.
Chỉ là, vai trò người cha ruột đúng thật đã vắng mặt trong phần lớn quãng đời tôi, cũng giống như mẹ tôi từng vắng mặt trong tuổi thơ của Lục Đình Chu.
Người mà Lục Đình Chu hay gọi là “lão Lục” trông không hề già, trái lại là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài tuấn tú, khí chất.
Nghĩ lại tôi và Lục Đình Chu đều không phải dạng kém sắc, có thể thấy là do di truyền tốt từ cả bố lẫn mẹ.
“Chào thầy, tôi là bố của Lục Đình Chu – Lục Kiều.”