Chương 1 - Rồng Hắc và Nàng Nhân Loại
01
Ta bị một con rồng hớn hở ngoạm lấy, mang về hang động của nó.
Chưa kịp phản ứng, trong chớp mắt đã bị đưa đến long huyệt cách ngàn dặm.
Ta sững sờ.
Rồng nhấc đuôi, vươn một móng vuốt khẽ chọc ta một cái.
Ta bị chọc lùi một bước.
Nó ngây ra một thoáng, dường như không ngờ lực đạo khi trở về hình thể nguyên bản lại lớn đến vậy, bèn xấu hổ thu móng lại.
Con rồng này dường như đối với nhân loại tràn đầy hiếu kỳ, tính tình ôn hòa, lại còn vô cùng thân thiện.
Lần đầu gặp nó, ta chẩn đoán rằng trong lòng con rồng này có bệnh.
Tâm bệnh.
Là tự bản thân nghĩ quẩn.
Thành thật mà nói, ta rất hiếm khi gặp được một con rồng tính khí ôn hòa như vậy, huống chi lại là hắc long khổng lồ, loài nổi danh nóng nảy lạnh lùng.
Ta cứ tưởng nó sắp chết, liền nghĩ không thể để lãng phí bộ vảy quý giá này, bèn dỗ dành rồng ở lại bên mình.
Song, kể từ khi ta làm móng cho nó, đôi mắt vô thần kia lập tức sáng rực lên.
Ánh mắt nhìn ta hệt như đang nhìn thấy trân bảo hiếm có.
Bệnh của nó khỏi rồi.
Sau một hồi suy ngẫm, ta rốt cuộc tìm ra căn nguyên bệnh: con rồng này không thể nghĩ thông suốt, chính là vì độ bóng trên móng vuốt không đủ.
Xét theo đặc tính thích vật sáng lấp lánh của loài rồng, nhất định là vì móng không đủ bóng loáng, thế nên mới u uất chán nản.
Kết quả, không một chút báo trước, con rồng này bắt ta về long huyệt.
“Nàng ơi, ta muốn nuôi nàng.”
Ta chính khí lẫm liệt cự tuyệt lời đề nghị hoang đường này.
Rồng lại giả vờ điếc, nhẹ nhàng cắn lấy tay áo ta, nửa kéo nửa đẩy ta đến trước một sơn động nhỏ.
Nó kiêu hãnh ngẩng đầu, dùng đuôi đẩy toàn bộ châu báu tích góp suốt nửa đời đến trước mặt ta.
“Nhìn đi.”
Lời từ chối đã đến miệng, ta bỗng dưng bẻ ngoặt sang hướng khác:
“Được rồi, từ nay ta chính là người được ngươi nuôi.”
02
Ta chấp nhận mối quan hệ bất chính này.
Nực cười, chậm một khắc thôi cũng là bất kính với tiền tài!
Phải biết rằng, đây chính là thượng phẩm tinh linh, một viên nhỏ thôi cũng trị giá mấy chục vạn linh thạch.
Linh khí ẩn chứa trong đó so với linh khí tự nhiên trôi nổi ngoài trời không biết đậm đặc hơn bao nhiêu lần.
Mà con rồng này có cả một đống!
Quan trọng hơn, chỉ cần ta gật đầu, tất cả đều là của ta.
Con rồng chọn một viên hình trái tim màu đỏ đưa cho ta, có chút ngượng ngùng: “Nè, tặng nàng.”
Ta chần chừ một lát, rốt cuộc vẫn nhận lấy.
Quả thực có chút quái dị, nhưng vì nhiều tinh linh như vậy, ta sẽ cố gắng thích ứng sớm một chút.
Dường như con rồng này thật sự đang nghiêm túc nuôi ta.
Bảo vật nó cất giữ trong long huyệt, ta có thể tùy ý lấy. Mỗi ngày muốn ăn gì, chỉ cần nói một câu. Lúc thấy ta tu luyện, nó còn chủ động dẫn linh khí hỗ trợ.
Chỉ có một điều khiến ta không hài lòng, mỗi ngày nó đều ép ta leo lên người nó chơi đùa.
Nó uốn cong thân hình tạo thành những đường gợn lượn, để ta trèo lên trượt xuống dễ dàng hơn.
Thật kỳ quái.
Nhưng khi chạm phải đôi mắt đầy mong chờ kia, nhìn sang chỗ tinh linh ta đã tiêu tốn không ít, trong lòng ta bỗng dâng lên chút áy náy.
Thôi thì cứ làm theo…
Hai ngày sau, ta thật sự chịu không nổi nữa, nó cứ mãi dùng ánh mắt cưng chiều sủng ái nhìn ta.
Ta nhịn không được, vung tay vả vào mặt nó một cái:
“Ngươi có thể bình thường một chút được không? Ngươi là đang nuôi người, chứ không phải đang nuôi thú cưng!”
Dù có nhắm mắt tọa thiền, ta cũng không thể nào bỏ qua ánh nhìn nóng rực kia.
Quá phiền phức.
Bỗng nhiên, rồng nhe răng cười, vươn đầu lại gần ta.
“Nàng đánh ta thêm lần nữa đi.”
“Đánh mạnh vào, đánh thêm một cái nữa.”
Giọng điệu đặc biệt nhấn mạnh, còn ẩn chứa vẻ mong đợi.
Chớp mắt, ta bỗng hiểu ra điều gì đó.
Trầm mặc trong chốc lát, ta giơ tay tát nhẹ lên mặt nó, mềm mại tựa như ve vuốt.
Rồng không vừa ý, đuôi ỉu xìu rơi xuống đất.
Ta trợn tròn mắt, khó tin nhìn nó.
Thì ra mấy ngày nay, nó cứ nhõng nhẽo lôi kéo ta chơi đùa, không chơi cũng không được, chẳng qua là để chọc giận ta, để ta thưởng cho nó một cái bạt tai?
Khoảnh khắc tiếp theo, ta lập tức thu tay về.
03
Trên đường làm nhiệm vụ, ta nhặt được con rồng này.
Khi đó, ta đang vội vã xuống núi, dự định hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ đại diện cho môn phái tham gia đại hội luận kiếm do Kiếm Tông tổ chức năm mươi năm một lần.
Không ngờ vì con rồng này mà kế hoạch bị xáo trộn.
Kiểm tra sơ qua, phát hiện nó không có ngoại thương, nhưng lại uể oải nhắm hờ đôi mắt.
Bộ dạng này, giống như lòng đã chết, không còn chút ham muốn cầu sinh.
Ta đá nhẹ nó, nó chậm rãi nâng mí mắt, liếc ta một cái.
Tưởng rằng mình chắn đường người khác, nó lặng lẽ bò sang một bên, sau đó nhắm mắt lại.
“Ngươi muốn chết sao?”
Rồng lười nhác đáp: “Cũng gần như vậy, chết một chút, khoảng bốn phần đi.”
Nó nằm im bất động.
Từ khi trở thành đệ tử của Môn phái Ngự Thú, ta chuyên tu thú y, kiêm nhiệm nghề làm đẹp cho thú.
Chuyên xử lý và làm sạch cho các loài linh thú.
Thấy sinh vật trước mặt ủ rũ vô hồn, theo thói quen nghề nghiệp, ta đặt tay lên đầu nó.
Ừm… cơ thể con rồng này rất khỏe mạnh, chỉ là tâm bệnh nặng.
Nó có tâm bệnh.
Ta do dự giây lát, đưa ra một yêu cầu có phần đường đột:
“Ơ… trước khi chết, có thể theo ta một đoạn đường được không?”
“Vảy của ngươi đẹp lắm, đừng lãng phí.”
“Ta muốn đợi ngươi chết rồi, xin lấy vài mảnh vảy.”
04
Lừa nó thôi.
Thực ra ta nhắm đến cả bộ vảy của nó.
Rồng khẽ ậm ừ, dường như đang cân nhắc tính khả thi của đề nghị này.
Kết quả, nó thật sự thu nhỏ thân hình lại chỉ còn bằng hai ngón tay, tiện cho ta mang theo bên mình.
“Ngươi có mắt nhìn đấy.”
“Nhưng vảy của ta không còn đẹp nữa rồi.” Rồng uể oải nói.
Ta cuộn rồng thành vòng, đeo lên cổ tay.
Đuôi rồng mềm nhũn buông xuống, khiến ta thấy hơi ngứa, bèn tiện tay tết đuôi nó thành một bím tóc nhỏ.
“Không sao, trước khi ngươi chết, ta sẽ đánh bóng vảy cho sáng loáng, giúp ngươi ra đi thật thể diện.”
Chẳng bao lâu, vảy khô ráp của nó cọ vào da tay ta, khiến cổ tay đỏ lên một mảng.
Có lẽ do ma sát quá mạnh, thậm chí còn rịn ra một giọt máu.
Ta xách con rồng nhỏ lên, khẽ thở dài:
“Vảy của ngươi, đã bao lâu rồi không chăm sóc? Sao lại thô ráp đến mức này?”
Rồng vốn là loài thích sạch sẽ, mà con này sao lại lôi thôi đến vậy?
Không giống với những con hắc long khác nổi danh hung hãn lạnh lùng, tính tình nó thậm chí có thể xem là ôn hòa.
Ta mới chỉ nói một câu chẳng mấy trách móc, vậy mà rồng liền sụp đổ…
Nó dùng đuôi quấn chặt lấy đầu mình, cuộn thành một cục, khóc nức nở đến không thở nổi.
“Oa oa oa— không ai giúp ta chăm sóc vảy cả! Trong tộc, mỗi con rồng đều có một tiểu nhân loại của riêng mình! Chỉ có ta là một con rồng hoang, không ai cần đến!”
Khóc đến mức mất kiểm soát, nó vậy mà tự khóc đến ngất đi.
Ta: “……”
Chưa từng thấy con rồng nào đáng thương đến mức này, khóc lăn khóc lóc đến mức bất tỉnh luôn!
05
Vảy khô ráp nứt nẻ của rồng khiến ta thật sự không thể chịu nổi.
Thân là đệ tử của Môn phái Ngự Thú, ta không thể chấp nhận được linh thú nào quá bẩn thỉu.
Tất nhiên, rồng cũng không ngoại lệ.
Bệnh nghề nghiệp nổi lên, ta lôi bộ dụng cụ từ túi càn khôn ra, tìm một nơi có nguồn nước, giúp rồng làm một buổi chăm sóc toàn thân.
Một canh giờ sau.
Rồng tỉnh dậy, hét lên một tiếng, bốn móng quơ loạn xạ che lấy phần thân thể không hề tồn tại chút riêng tư nào:
“Ngươi đã làm gì ta?!”
Ta xoa xoa cổ tay hơi mỏi, thản nhiên đáp:
“Ngươi nói xem?”
Lời còn chưa dứt, biểu cảm rồng bỗng nhiên trở nên xấu hổ và phẫn nộ, vảy trên người cũng xù lên hết cả.
“Ngươi đã sờ hết toàn thân ta, còn nhìn thấy hết rồi!”
Rồng hét đến mức giọng cũng lạc đi, trông chẳng khác gì một thiếu nữ vừa bị lưu manh trêu ghẹo.
Ta trầm mặc một lát… sau đó trực tiếp vươn tay, nắm lấy miệng rồng, bóp lại.
“Nếu không biết nói chuyện thì đừng nói bừa! Cái gì mà sờ hết toàn thân, còn nhìn thấy hết chứ? Vừa rồi ta chỉ giúp ngươi làm sạch mà thôi!”
“Ngươi có biết mỗi ngày trên con đường xuống núi của Ngự Thú Tông có bao nhiêu linh thú cố ý nằm chờ không? Đệ tử Ngự Thú Tông mỗi ngày đều sẽ nhặt được linh thú mang về!”
“Chẳng lẽ ngươi nằm giữa đường không phải để chờ chúng ta giúp ngươi vệ sinh miễn phí, mà là để kiếm cớ bám lấy người khác?”
Ta phản bác.
Ngự Thú Tông từ lâu đã có lệ, linh thú nào được nhặt về sẽ được miễn phí một lần tắm rửa, chuyện này sớm đã lan truyền trong giới linh thú.
Ta không tin rồng lại không biết gì cả.
Ánh mắt rồng lảng tránh, cuối cùng nó dứt khoát nhắm mắt, ngẩng cao đầu cứng ngắc nói:
“Thì sao chứ? Ta chính là muốn bám lấy ngươi!”
Lời nói ngang ngược đến vậy, ta vậy mà lại bị chọc cười.
Được lắm! Ta lại bị một con rồng đeo bám!
Muốn bám ta ư? Đừng có mơ!
Ta lập tức xoay người, ba chân bốn cẳng chạy thẳng một mạch.
Nhưng còn chưa chạy được bao xa, đã bị rồng dùng đuôi cuốn lại, kéo về chỗ cũ.
06
Cơn tức bốc lên, ta liều mạng giãy giụa.
Kết quả, chẳng nhúc nhích được chút nào.
Ta im lặng.
Từ sau khi một khúc xương sống bị rút đi, ngay cả việc giãy giụa cũng trở thành một trò hề.
Giờ đây ta chỉ có thể làm chút chuyện vô bổ để phát tiết cảm xúc.
Thế là ta lôi dụng cụ ra, cúi đầu bắt đầu làm đẹp cho móng vuốt của con rồng đang trói chặt lấy mình.
Rồng nghiêng đầu, suy nghĩ ngưng trệ mất một lúc lâu, dường như không hiểu được hành động của ta.
Chỉ sau một lát.