Chương 7 - Ranh Giới Tình Yêu
“Quan trọng nhất,” luật sư Tống lật đến vài trang sau, “từ năm ngoái, anh ta bắt đầu sử dụng các tài khoản chứng khoán ẩn danh và ví tiền ảo để âm thầm chuyển tài sản. Tổng số tiền, bao gồm 450 ngàn dùng để mua nhà cho bố mẹ lần này, ước tính vượt quá 800 ngàn. Thời điểm thực hiện, trùng khớp với lúc cô bắt đầu mang thai.”
Tám trăm ngàn.
Tôi siết mép bản báo cáo, đầu ngón tay trắng bệch.
Khi chúng tôi cãi nhau từng đồng chi phí sinh hoạt, chia đôi cả tiền gửi xe, thì anh ta lặng lẽ dời đi 800 ngàn khỏi quỹ chung!
“Chứng cứ có đủ không?” Giọng tôi lạnh đến mức khiến người ta rùng mình.
“Rất đầy đủ.” Tống Lan đẩy gọng kính, mỉm cười đầy tự tin. “Dòng tiền rõ ràng, tài khoản liên kết cụ thể. Hành vi che giấu và chuyển tài sản trong thời kỳ hôn nhân là có thật. Theo Bộ luật Dân sự, trong phân chia tài sản khi ly hôn, có thể yêu cầu đối phương nhận phần ít hơn, thậm chí không được chia. Ngoài ra, căn nhà mang tên bố mẹ anh ta, nếu chứng minh được tiền là từ tài sản chung bị chuyển đi, ta hoàn toàn có thể đòi quyền lợi.”
“Rất tốt.” Tôi khép hồ sơ lại. “Luật sư Tống, tôi ủy quyền cho chị toàn bộ vụ kiện ly hôn. Yêu cầu: quyền nuôi con thuộc về tôi, tài sản trong hôn nhân phân chia theo luật, truy hồi toàn bộ tài sản bị chuyển nhượng, đồng thời yêu cầu Nghiêm Trú chi trả toàn bộ chi phí nuôi con đến khi trưởng thành.”
“Không thành vấn đề.” Tống Lan cất hồ sơ, “Ngoài ra, về ‘bồi thường tổn hao trong thời kỳ cho con bú’ mà cô từng đề cập, dù pháp luật chưa quy định rõ, nhưng chúng ta có thể dựa vào quyền bảo vệ phụ nữ trong giai đoạn đặc biệt và khái niệm ‘nợ chung’ để đề xuất yêu cầu. Với chế độ AA vô nhân tính của anh ta, lập luận này rất có cơ sở.”
“Ừm.” Tôi nhìn sang chiếc nôi bên cạnh, nơi con trai tôi đang ngủ ngoan, ánh mắt dịu dàng một giây, rồi lại trở nên kiên quyết.
“Tôi muốn anh ta — trả lại tất cả. Cả vốn lẫn lời.”
Lúc Nghiêm Trú nhận được trát tòa, anh đang đứng trong căn hộ mới của bố mẹ, vừa được hoàn thiện nội thất.
Theo lời Lâm Phi kể lại (cô còn cất công tìm người dò la), khi nhận được trát tòa, Nghiêm Trú sững sờ tại chỗ.
Sau đó liền nổi cơn thịnh nộ, gọi điện cho tôi, vừa nối máy đã gào lên như sấm:
“Bạch Vãn! Em có ý gì vậy?! Khởi kiện ly hôn?! Em điên rồi à?! Con mới sinh được bao lâu? Em nhẫn tâm đến vậy sao?!”
“AA là do em đề xuất! Anh có chỗ nào không phải với em? Có chỗ nào không chia đều rõ ràng?! Em dựa vào cái gì mà kiện anh tẩu tán tài sản?! Đó là tiền của anh!”
“Anh nói cho em biết! Ly hôn? Được thôi! Nhưng con em đừng hòng có! Nhà em cũng đừng hòng được chia thêm một xu! Phí nuôi con? Một đồng cũng không thiếu phần em đâu!”
Tôi bình thản nghe anh ta gào.
Đợi đến khi anh ta mắng xong, thở hổn hển, tôi mới đưa điện thoại lên gần miệng, chậm rãi nhả ra từng chữ:
“Gặp nhau ở toà.”
Rồi cúp máy.
Chặn số.
Thế giới lập tức yên tĩnh.
Ngày ra tòa, tôi đã hồi phục rất tốt.
Cố tình chọn một bộ vest màu kem sữa cắt may gọn gàng, trang điểm nhẹ, sắc mặt hồng hào.
Tôi ôm con trai vừa tròn ba tháng — bé trai kháu khỉnh tôi đặt tên là Nghiêm Tỉnh — cùng Lâm Phi và luật sư Tống Lan bước vào phòng xử.
Bên kia, Nghiêm Trú ngồi cùng luật sư do anh ta vội vàng mời đến.
Anh ta trông tiều tụy thấy rõ, mắt hõm sâu, râu ria xồm xoàm, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy phẫn nộ, bối rối và… một tia hoảng loạn không thể che giấu.
Phiên toà gần như trở thành sân khấu riêng của luật sư Tống.
Lập luận sắc bén, chứng cứ đầy đủ, lý lẽ vừa cứng rắn vừa đúng luật.
Từng khoản, từng hạng mục, từng mánh khoé ẩn giấu suốt ba năm hôn nhân của Nghiêm Trú bị phơi bày trần trụi giữa phòng xử.
Đặc biệt là bảng báo cáo dòng tiền chi tiết về việc tẩu tán tài sản và tài liệu in ra dày cộm, được chuyển tay giữa thẩm phán và luật sư phía bị.
Mặt Nghiêm Trú lúc thì đỏ, lúc tái xanh cuối cùng chuyển hẳn sang xám ngoét.
Khi luật sư Tống đề cập đến khoản 450 ngàn mua nhà cho cha mẹ, chỉ rõ đó là tiền trích từ tài sản chung bị chuyển đi, anh ta bật dậy, kích động phản bác:
“Đó là tiền của tôi! Tôi tiết kiệm từng đồng mới có được! Không liên quan gì đến Bạch Vãn cả! Chúng tôi chia đôi tài chính! Cô ta không có quyền quản chuyện tôi dùng tiền thế nào!”
Thẩm phán gõ búa:
“Bị đơn, đề nghị chú ý trật tự phiên toà.”
Luật sư Tống mỉm cười nhàn nhã, nói chậm rãi mà chắc nịch:
“Thưa Hội đồng xét xử, bị đơn liên tục viện dẫn ‘chia đôi tài chính’, nhưng theo Điều 1062 Bộ luật Dân sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, tài sản như tiền lương, tiền thưởng, thu nhập từ lao động… trong thời kỳ hôn nhân đều được xác định là tài sản chung của vợ chồng.”
“Cái gọi là ‘chế độ AA’ mà bị đơn hiểu, không phải là chế độ tài sản độc lập theo pháp luật. Dù có thỏa thuận miệng giữa hai bên, hiệu lực của nó chỉ giới hạn trong các khoản chi tiêu nhỏ hằng ngày, không thể đối kháng với các quy định của pháp luật về tài sản chung, càng không thể trở thành lý do hợp pháp cho hành vi che giấu và chuyển nhượng tài sản lớn.”
Cô ấy dừng lại một chút, liếc qua gương mặt trắng bệch của Nghiêm Trú:
“Hơn nữa, bị đơn đã lợi dụng sự tin tưởng của nguyên đơn vào ‘thỏa thuận AA’, đặc biệt là trong giai đoạn nguyên đơn mang thai — thời điểm đặc biệt yếu ớt và cần được hỗ trợ nhất — để chuyển lượng lớn tài sản vào các khoản đầu tư cá nhân và mua nhà cho cha mẹ.
Hành vi này thể hiện rõ ý đồ xấu, xâm hại nghiêm trọng quyền lợi hợp pháp của nguyên đơn, và đã cấu thành hành vi ‘ẩn giấu, chuyển nhượng, tiêu xài, phá hoại tài sản chung của vợ chồng’ theo Điều 1092 Bộ luật Dân sự.”
Nghiêm Trú như bị rút hết xương sống, ngồi bệch xuống ghế.
Luật sư bên cạnh anh ta cau mày, rõ ràng cũng thấy tình thế bất lợi.
Tới phần phát biểu cuối cùng.
Tôi bế Nghiêm Tỉnh đứng lên.
Thằng bé vừa tỉnh ngủ, đôi mắt to tròn long lanh tò mò nhìn quanh căn phòng nghiêm trang.
Tôi nhẹ nhàng vỗ về con, ngẩng đầu nhìn về phía thẩm phán, ánh mắt bình thản.
“Thưa Hội đồng xét xử, cuộc hôn nhân giữa tôi và bị đơn Nghiêm Trú bắt đầu từ một ảo tưởng đẹp đẽ về sự ‘bình đẳng’ và ‘tôn trọng’, nhưng kết thúc trong sự toan tính lạnh lùng đến tận xương tủy.”
“Cái gọi là chế độ AA mà anh ta xây dựng nên, giống như một bức tường băng, phân chia tình vợ chồng, tình cha con, và mọi cảm xúc vốn nên tồn tại giữa những người thân yêu.”