Chương 3 - Ranh Giới Tình Yêu

Nghe tiếng tôi, anh ngẩng lên liếc nhìn cái túi trên tay tôi.

“Mua gì đó?”

“Một đôi giày. Chân sưng quá, giày cũ không mang nổi.” Tôi cố giữ giọng bình thản.

“Ờ.” Anh đáp qua loa, mắt lại quay về màn hình. Vài giây sau, như sực nhớ ra gì đó, anh ngẩng lên:

“Bao nhiêu tiền?”

Tim tôi trùng xuống: “Ba trăm sáu.”

Anh gật đầu, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, như đang tính nhẩm.

Rồi anh nói ra câu đó, giọng hết sức tự nhiên:

“Ừ, vậy cuối tháng nhớ cộng khoản này vào chi tiêu cá nhân của em.” Anh ngừng một chút, bổ sung,

“Dù gì cũng là em tự quyết định mua, thuộc về khoản tiêu dùng cá nhân.”

Một luồng lạnh buốt chạy từ lòng bàn chân lên thẳng đỉnh đầu.

Tôi nhìn gương mặt anh — gương mặt mà ngày nào cũng gặp — đang nói ra mấy lời ấy với vẻ hoàn toàn hợp lý.

Nhìn cái bàn ăn ấy, nơi có một đường vô hình chia rạch làm hai nửa rạch ròi.

Đôi giày này, đôi giày giúp tôi đỡ đau chân một chút, lại bị gắn mác “chi tiêu cá nhân”.

Vậy còn đứa bé đang lớn lên từng ngày trong bụng tôi thì sao?

Cũng là “chi phí cá nhân” của riêng tôi à?

“Nghiêm Trú.” Tôi cất giọng rất bình tĩnh — bình tĩnh đến mức chính tôi cũng thấy rợn người.

“Đôi giày này đúng là em mang. Nhưng anh nghĩ xem, vì ai mà chân em sưng đến thế?

Đứa bé trong bụng em, chẳng lẽ là của riêng em sao?”

Anh khựng lại, rõ ràng không ngờ tôi hỏi thẳng như vậy.

Đẩy lại cặp kính trên sống mũi — thói quen mỗi khi anh bắt đầu dựng hàng rào tâm lý.

“Vãn Vãn, đừng nói thế.”

Anh nghiêm túc:

“Chế độ AA là phương án quản lý tài chính mà cả hai ta đồng thuận trước hôn nhân, có tính chất cam kết. Việc có con đúng là tăng thêm gánh nặng chung, nhưng không có nghĩa là có thể tùy tiện phá vỡ quy tắc đã định.”

Anh hơi nghiêng người về phía trước, như đang ngồi ở bàn đàm phán.

“Về chi phí cho con, anh đã nói rồi, anh sẽ đảm đương đúng phần trách nhiệm thuộc về người cha. Nhưng chi tiêu cá nhân của em, như đôi giày này, rõ ràng không phải chi phí thiết yếu hay dùng chung. Nếu trộn lẫn hai loại với nhau, sẽ gây hại cho sự minh bạch tài chính trong hôn nhân.”

Anh nói rành rọt, lý lẽ chặt chẽ như sách giáo khoa.

Tôi nhìn vào đôi mắt sau lớp kính của anh — đôi mắt quen thuộc nhưng đầy toan tính — và lần đầu tiên, tôi nhận ra rõ ràng: tôi và anh, vốn không phải người cùng đường.

Trong cái thế giới lạnh băng do anh dựng nên, tình cảm, trách nhiệm, thậm chí cả mối dây ràng buộc bằng máu thịt, đều có thể bị tách nhỏ thành những con số cần phân bổ.

Còn nỗi đau mà cơ thể tôi đang gánh chịu, với anh, có lẽ chỉ là một mục “hao mòn khấu trừ” trong bảng kế toán.

“Được.” Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó, “Chi tiêu cá nhân, tôi nhớ rồi.”

Tôi xách hộp giày, quay người bước vào phòng ngủ, nhẹ nhàng khép cửa.

Tựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, tôi từ từ trượt người ngồi bệt xuống sàn.

Bàn tay đặt lên bụng đang nhô cao, cảm nhận những cú đạp mạnh mẽ của sinh linh bé nhỏ bên trong.

Nước mắt tuôn ra không một tiếng động.

Không phải vì tủi thân, mà là tuyệt vọng.

Tuyệt vọng cho chính tôi, và cho đứa con chưa chào đời — đứa trẻ đã bị chính cha ruột của mình định giá bằng tiền bạc.

Sau hôm đó, giữa tôi và Nghiêm Trú là một cuộc chiến tranh lạnh.

Hoặc nói đúng hơn, là tôi đơn phương cắt đứt mọi liên lạc.

Anh vẫn ghi chép đều đặn, đúng hẹn gửi bảng chi tiêu cuối tháng.

Tôi vô cảm chuyển tiền, chẳng buồn nói lấy một câu.

Chắc trong mắt anh, tôi đang “làm mình làm mẩy”, nhưng anh lại lấy làm nhẹ nhõm, càng dồn hết tâm trí vào biểu đồ chứng khoán đầy màu sắc của mình.

Bầu không khí trong nhà, lạnh hơn cả ngăn đông tủ lạnh.

Trước ngày dự sinh một tháng, một cái tát đau đớn hơn tất cả, bất ngờ giáng xuống mặt tôi.

Tối hôm đó, Nghiêm Trú gọi điện trong phòng làm việc, cửa không đóng kỹ.

Chắc anh tưởng tôi đã ngủ trong phòng chính.

Giọng anh hạ thấp nhưng vẫn mang theo vẻ hân hoan không giấu nổi, từng câu đứt quãng lọt vào tai tôi:

“…Vâng, bố ạ, chốt rồi ạ!… Khu mới ở phía đông thành phố, căn ba phòng, gần trường học tốt… Con xoay được bốn mươi lăm vạn, cộng thêm hai mươi vạn bố mẹ cho là đủ ạ!… Viết tên bố mẹ? Được chứ ạ! Không vấn đề gì!

… Vay ngân hàng? Con dùng quỹ nhà nước của con là gánh được phần lớn, áp lực trả hàng tháng không cao đâu ạ… Bạch Vãn? Không cần để cô ta biết đâu! Tiền này con tự tích góp, không liên quan gì đến cô ta hết!…

Cô ta? Sắp sinh rồi, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ… AA á? Bố yên tâm, cô ta đừng hòng moi được gì từ nhà mình! Con cái sinh ra, phần nào là của con, con không trốn. Nhưng phần không phải, cô ta cũng đừng mơ!”

Tôi đứng trong hành lang tối tăm ngoài phòng làm việc, tay chân lạnh toát, máu trong người như đông cứng lại.

Bốn mươi lăm vạn.

Nghiêm Trú — cái người ngày ngày kè kè cái app chia đôi từng đồng — vậy mà âm thầm tích cóp được bốn mươi lăm vạn.

Trong ba năm hôn nhân “minh bạch tài chính” ấy, anh lặng lẽ gom góp như một con kiến thợ, chuyển hết tài sản thuộc về “gia đình” về tổ của anh — tức là cha mẹ anh.

Còn tôi?

Vì muốn “công bằng” chia tiền nhà, tiền ăn, tiền sinh hoạt với anh, vì muốn gánh đúng phần “chi tiêu cá nhân” và “một nửa trách nhiệm chung”, thẻ lương của tôi sạch bóng mỗi tháng, đến tiền tiết kiệm trước hôn nhân cũng phải rút ra tiêu.

Mang thai, chi phí tăng vọt, ngay cả mua một đôi giày dễ chịu hơn cũng phải đắn đo mãi.

Thì ra, cái gọi là “minh bạch tài chính”, “tinh thần hợp đồng”, chỉ áp dụng với tôi.

Còn anh, thì âm thầm xây dựng một pháo đài — căn hộ mang tên cha mẹ anh — hoàn toàn không dính dáng gì đến tôi và đứa trẻ tôi đang mang.

Báo cáo