Chương 1 - Ranh Giới Tình Yêu
Tủ lạnh nhà tôi có một “ranh giới Sở -Hán”.
Bên trái là của tôi, nhét đầy rau giảm giá, sữa chua sắp hết hạn và mấy thanh năng lượng công ty phát khi tăng ca.
Bên phải là của anh ấy, xếp hàng ngay ngắn thịt bò nhập khẩu, bia thủ công và trái cây dán mác hữu cơ.
Một tấm ngăn bằng nhựa trong suốt dựng đứng chính giữa, rạch ròi như ranh giới sông Sở và sông Hán.
Ngay cả khay đựng trứng trên cửa tủ cũng bị vạch sẵn bằng bút lông, bên trái sáu quả viết “Bạch Vãn”, bên phải sáu quả ghi “Nghiêm Trú”.
Không sai, Bạch Vãn là tôi, còn Nghiêm Trú là người chồng hợp pháp của tôi.
Chúng tôi kết hôn ba năm, và cũng AA suốt ba năm.
Việc AA là do tôi đề xuất. Lúc mới tốt nghiệp, hình tượng phụ nữ độc lập đang được tung hô rầm rộ, lương tôi lúc đó còn nhỉnh hơn anh ấy một chút, tôi nghĩ thời đại mới rồi, độc lập tài chính là ranh giới cuối cùng của lòng tự trọng.
“Nghiêm Trú, sau này chi tiêu trong nhà, mỗi người một nửa, rõ ràng rành mạch, ai cũng không thiệt ai, được không?” Trong dư âm của tình yêu nồng cháy, tôi ôm cổ anh ấy, nói đầy khí thế.
Anh ấy mắt sáng rỡ, hôn tôi một cái: “Vãn Vãn, em đúng là cô gái thấu đáo nhất anh từng gặp! Quyết vậy đi!”
Lúc đó tôi chỉ nghĩ, anh ấy rất ngưỡng mộ sự độc lập của tôi.
Giờ nghĩ lại, có lẽ ánh mắt đó là phấn khích của thợ săn khi thấy con mồi tự chui đầu vào bẫy.
Ba năm trôi qua cái AA này như thép nung chảy, đúc vào tận xương cốt của chúng tôi.
Từ khoản lớn như tiền nhà, tiền điện nước, phí quản lý… đến việc nhỏ như một cuộn giấy vệ sinh, một gói muối tất cả đều ghi chép rõ ràng, tính toán cuối tháng.
Nghiêm Trú có hẳn một app ghi chép riêng, giao diện đơn giản, chức năng mạnh mẽ.
Mỗi khoản chi tiêu được ghi chính xác đến tận hai chữ số sau dấu phẩy.
Anh ấy gọi đó là “minh bạch tài chính trong hôn nhân”.
Lúc yêu là “Bé cưng, anh mua bánh kem em thích nè sau kết hôn biến thành “Vãn Vãn, bánh kem 78 đồng, em chuyển cho anh 39 nhé”.
Lãng mạn ư? Không tồn tại.
Chỉ có bảng đối chiếu cuối tháng được app nhắc nhở đúng giờ, lạnh lùng vô cảm.
“Đinh! Tổng chi tiêu chung của bạn và Bạch Vãn trong tháng này: 7854.32 tệ. Phần bạn cần chi trả: 3927.16 tệ. Đã nhận đủ: 3927.16 tệ. Đã thanh toán.”
Nghiêm Trú sẽ hài lòng xoay màn hình điện thoại cho tôi xem, như đang khoe một bài thi điểm tuyệt đối.
“Vãn Vãn, xong rồi.”
Trên mặt anh luôn có vẻ nhẹ nhõm như vừa hoàn thành sứ mệnh lớn lao.
Còn tôi thì bụng cứ nôn nao như bị nghẹn.
Đồng nghiệp Tiểu Mẫn hay nói với tôi: “Vãn Vãn, cậu đây đâu phải lấy chồng, là rước một ông bạn cùng phòng làm kế toán về ở chung thì có! Mà còn là loại cực kỳ tính toán ấy!”
Trước đây tôi còn cứng miệng cãi lại: “Cậu biết gì, đây gọi là bình đẳng và tự do!”
Giờ thì, những lời phản bác đó càng lúc càng khó nói ra.
Đặc biệt là khi tôi nhìn vào tờ đối chiếu đó, thấy rõ mình đã trả nửa chai sữa tắm của anh, trong khi anh thậm chí chưa từng hỏi tôi có thích cái mùi biển nồng nặc đó hay không.
Tự do sao?
Tôi thấy mình chẳng khác gì một cỗ máy bị lập trình vận hành bằng những con số chính xác đến đáng sợ.
Cho đến hai tháng trước, sợi dây lý trí vốn luôn căng chặt kia, “phựt” một tiếng, đứt rồi.
Vì tôi phát hiện mình mang thai.
Hai vạch đỏ rành rành trên que thử thai, như hai cây sắt nung đỏ, thiêu cháy cả lòng bàn tay tôi.
Phản ứng của Nghiêm Trú khiến tôi như rơi xuống hố băng lạnh ngắt.
Không có cái ôm đầy bất ngờ như tôi mong đợi, không có niềm vui của một người lần đầu sắp làm cha.
Anh nhìn chằm chằm cây que đó, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết con ruồi.
Im lặng suốt một phút, anh ngẩng lên, ánh mắt phức tạp, như đang đánh giá một khoản đầu tư lớn.
“Vãn Vãn, đứa trẻ này… không nằm trong kế hoạch, chi phí rất cao đó.” Anh xoa ngón tay, thói quen mỗi khi suy nghĩ về vấn đề tài chính nghiêm trọng.
Tim tôi chùng hẳn xuống: “Anh có ý gì?”
“Khám thai, dinh dưỡng, chi phí sinh nở, rồi sau này là giáo dục, nuôi dạy… đây là một khoản chi tiêu khổng lồ kéo dài suốt hơn hai mươi năm.” Giọng anh đều đều như đang đọc báo cáo tài chính, “Chúng ta cần phải lên lại kế hoạch ngân sách gia đình, chi tiết AA cũng cần… điều chỉnh.”
Điều chỉnh?
Tôi nhìn anh, lần đầu tiên cảm thấy gương mặt kề bên ba năm qua ấy, sao mà xa lạ đến đáng sợ.
“Nghiêm Trú,” giọng tôi khẽ run, “con đang ở trong bụng em, mà anh lại ngồi đây nói chuyện ngân sách với em? Nói chuyện điều chỉnh AA?”
Hình như anh ta không nhận ra sự lạnh lẽo trong lời tôi, còn nghiêm túc gật đầu:
“Đúng, phải nói rõ ràng. Ví dụ như chi phí khám thai, về lý mà nói là chi phí y tế phát sinh từ cơ thể em, phần này…”
“Anh câm miệng đi!” Tôi chộp lấy cái gối trên sofa ném thẳng về phía anh, nước mắt không kìm được tuôn ra.
Anh nhanh nhẹn né được, lông mày cau lại sâu hơn:
“Vãn Vãn, em bình tĩnh chút. Vấn đề tài chính là nền tảng ổn định của hôn nhân, chúng ta phải đối mặt một cách lý trí. Việc có con đồng nghĩa với việc cần tái cấu trúc mô hình phân chia trách nhiệm…”
“Cút!” Tôi chỉ tay ra cửa, gào đến khản cả giọng.
Đêm đó, anh ôm chăn gối qua phòng làm việc ngủ.
Qua một bức tường, tôi sờ lên bụng vẫn còn phẳng của mình, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng: giữa tôi và Nghiêm Trú, tấm ngăn bằng nhựa trong tủ lạnh kia, hóa ra từ đầu đã dựng thẳng ở giữa trái tim.
Khám thai trở thành tra tấn.
Mỗi lần đến bệnh viện — đăng ký, thanh toán, kiểm tra… Nghiêm Trú đều theo sát như cái bóng.
Anh không còn là người chồng chu đáo, mà biến thành một nhân viên kế toán lạnh lùng lúc nào cũng sẵn sàng bấm phím “chia đôi”.
Lần siêu âm đầu tiên, khi thấy túi thai nhỏ xíu hiện lên trên màn hình, tôi cảm động đến rưng rưng nước mắt.
Bác sĩ mỉm cười nói: “Nhìn xem, em bé rất khỏe mạnh.”