Chương 8 - Quyết Định Cuối Cùng Trước Ngày Cưới

Tôi và Cố Tây Thành tiếp tục đi khắp nơi để chụp ảnh, vẽ tranh, anh ấy cũng làm mẫu vẽ cho tôi nhiều lần.

Tôi cứ ngỡ cuộc sống của mình sẽ bình yên trôi qua như thế.

Nhưng không ngờ, đến ngày sinh nhật của tôi…

Tần Thời Xuyên lại xuất hiện một lần nữa.

Anh mặc bộ vest đắt tiền, chỉnh chu, trước ngực cài bông hoa tôi từng tặng.

Tay ôm một bó hoa và một món quà.

Diện mạo trang trọng như thế — thậm chí còn chưa từng có trong những ngày kỷ niệm khi còn yêu tôi.

Vừa thấy anh, nụ cười trên môi tôi lập tức biến mất:

“Anh đến đây làm gì?”

Trước khi tôi kịp mở miệng đuổi người, Tần Thời Xuyên đã vội lên tiếng:

“Anh chỉ muốn cùng em đón sinh nhật, không có ý gì khác.”

Giọng anh rất cẩn trọng, tay cầm quà siết chặt đến trắng bệch.

Bộ dạng đó… khiến tôi nhìn thấy chính mình ngày xưa trong anh.

Tôi nhất thời không nói ra được lời từ chối, cuối cùng chỉ có thể thở dài:

“Tần Thời Xuyên, tôi thật sự không muốn có bất kỳ liên quan nào đến anh nữa.”

Anh mím môi, mắt đỏ hoe, hấp tấp nói:

“Anh biết, nhưng anh chỉ muốn ở bên em trong ngày hôm nay thôi.”

“Xong rồi anh sẽ rời đi, được không?”

Nhìn dáng vẻ anh như thế, tôi rốt cuộc cũng không đành từ chối thêm nữa, chỉ nói:

“Vậy thì cùng ăn một bữa cơm. Ăn xong thì anh đi ngay.”

Nghe vậy, Tần Thời Xuyên vui mừng như một đứa trẻ được tặng món đồ chơi yêu thích:

“Tuyệt quá, cảm ơn em, Diên Diên.”

“Anh thật sự rất vui…”

Chương 9

Tôi thu lại ánh mắt, không nói thêm lời nào.

Chỉ lặng lẽ đi bên cạnh Cố Tây Thành.

Khi đến nhà hàng, Tần Thời Xuyên nhanh tay ngồi xuống bên cạnh tôi, còn Cố Tây Thành ngồi đối diện.

Trong suốt bữa ăn, Tần Thời Xuyên liên tục gắp thức ăn cho tôi.

Cả bát lẫn đĩa của tôi đều đầy món tôi yêu thích.

Tôi không hề động đũa, chỉ gạt hết đồ ăn anh gắp ra một bên, lạnh lùng nói:

“Tôi có tay, tôi tự gắp được.”

“Anh ăn phần của mình là được rồi.”

Tần Thời Xuyên trông rõ ràng có chút thất vọng, nhưng cũng không ép nữa:

“Anh hiểu rồi.”

Sau khi ăn xong, anh đưa quà cho tôi, ánh mắt đầy mong chờ:

“Diên Diên, anh đã chọn rất lâu, hy vọng em sẽ thích.”

Thấy tôi không nhận, anh đành tự mình mở hộp quà ra.

Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương hồng được chế tác thành hình hoa hồng, điểm xuyết bằng đá mã não, tinh xảo vô cùng.

“Lúc cầu hôn em trước kia, anh vẫn còn nghèo, thế mà em chưa bao giờ chê bai anh.”

“Anh từng nói, đợi khi có tiền rồi, nhất định sẽ bù đắp cho em điều tốt nhất.”

“Bây giờ anh đã thực hiện lời hứa, anh đến để bù lại điều đó cho em.”

Xung quanh có người trầm trồ:

“Lãng mạn quá!”

Tôi nhìn một lúc, sau đó bật cười khẽ:

“Không cần.”

“Muốn thì vứt đi, hoặc tặng lại cho tình cũ của anh.”

Nói xong, tôi đứng dậy cùng Cố Tây Thành rời đi.

Tần Thời Xuyên sững người:

“Diên Diên, đợi đã!”

Anh còn chưa kịp buồn, đã vội vàng cất nhẫn, chạy theo tôi ra cửa.

Nhưng vừa ra khỏi nhà hàng, chuyện bất ngờ xảy ra.