Chương 6 - Quyết Định Cuối Cùng Trước Ngày Cưới

“Tây Thành, đi thôi.”

Nói rồi, tôi kéo tay Cố Tây Thành rời đi.

Mặc cho Tần Thời Xuyên phía sau gấp gáp gọi tên tôi, tôi cũng không ngoảnh lại.

Trước khi vào khách sạn, tôi và Cố Tây Thành còn hẹn nhau tối đi ăn tối.

Nhưng không ngờ, Tần Thời Xuyên cũng đặt phòng trong khách sạn này.

Khi chúng tôi ra ngoài ăn, anh ta cũng mặt dày đuổi theo.

Thậm chí ngồi ngay bàn bên cạnh.

Chỉ cần Cố Tây Thành gắp thức ăn cho tôi, anh ta liền không nhịn được đứng phắt dậy, như muốn ngăn cản điều gì đó.

Nhưng lại sợ điều gì đó nên chỉ có thể ngồi xuống, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Chiếc ghế anh kéo tạo ra âm thanh chói tai khiến tôi cảm thấy tâm trạng cũng bị ảnh hưởng nặng nề.

Cố Tây Thành thấy tôi nhíu chặt mày, liền hỏi với giọng quan tâm:

“Người yêu cũ à?”

Tôi gật đầu, rồi nói với anh ấy:

“Không cần để ý đến anh ta đâu. Chẳng mấy chốc, bạn gái cũ của anh ta sẽ quay lại tìm thôi.”

Chương 7

Cố Tây Thành có chút bất ngờ.

Tôi mỉm cười, giải thích:

“Bọn tôi chia tay, cũng là vì… bạn gái cũ của bạn trai cũ tôi.”

Tôi chỉ nói bâng quơ vài câu, nhưng Cố Tây Thành lại tỏ ra bực mình, hừ lạnh:

“Đàn ông mà không biết giữ khoảng cách, chia tay là đúng.”

Vẻ mặt đầy phẫn nộ chính nghĩa của anh ấy khiến tôi bật cười.

Còn Tần Thời Xuyên đứng bên cạnh, nhìn chúng tôi trò chuyện vui vẻ, sắc mặt ngày càng khó coi.

Sau bữa tối, Tần Thời Xuyên trực tiếp chặn đường tôi, giọng gần như là van xin:

“Cho anh một chút thời gian, chúng ta nói chuyện được không?”

Tôi nhìn bộ dạng cố chấp của anh ta, hít sâu một hơi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Cố Tây Thành khẽ gật đầu:

“Khi nào em nói chuyện xong thì báo anh, anh sẽ đến đón.”

Tôi cười cảm ơn anh ấy, còn Tần Thời Xuyên thì giận dữ, gân xanh nổi đầy trán, nhưng vẫn cố kiềm chế không nói gì.

Anh đưa tôi đến bãi biển.

Hai chúng tôi im lặng rất lâu, rồi cuối cùng Tần Thời Xuyên mới khàn giọng nói:

“Anh biết em luôn thích bãi biển và pháo hoa, Diên Diên… cho nên anh…”

Còn chưa dứt lời, trước mắt tôi pháo hoa đã nổ tung rực rỡ.

Trên bãi cát vắng lặng, màn pháo hoa sắc màu thắp sáng cả bầu trời đêm.

Đây từng là món quà bất ngờ mà tôi luôn mong chờ.

Nhưng hiện tại tôi chỉ thấy buồn nôn.

Anh nói:

“Trước đây vì quá bận, rõ ràng đã hứa với em mà không làm được… nhưng thật sự anh chưa bao giờ quên.”

Tôi cười nhạt:

“Phải rồi, bận rộn bên tình cũ, sao mà không bận được chứ.”

Cơ thể Tần Thời Xuyên cứng đờ:

“Diên Diên…”

Tôi cắt ngang lời giải thích vô nghĩa của anh, thu lại ánh mắt, lạnh nhạt hỏi:

“Nói đi, anh muốn nói gì?”

“Diên Diên, những ngày em rời xa anh, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh nhận ra mình sai thật rồi.”

“Anh không nên thiếu ranh giới, không có em, cuộc sống của anh tệ đến mức nào em biết không.”

“Anh rất nhớ em, trong lòng luôn nghĩ về em.”

“Anh đã suy nghĩ rất nghiêm túc. Anh không muốn chuyện của chúng ta kết thúc chóng vánh như vậy.”

“Anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội nữa.”

Tần Thời Xuyên nói với vẻ vô cùng chân thành, nhưng tôi lại chỉ muốn bật cười.

Tôi không đáp lại kỳ vọng của anh, mà ngược lại hỏi:

“Thời gian qua anh và Kỷ Sơ Đồng nối lại tình xưa, sống vui vẻ không?”

Nghe vậy, Tần Thời Xuyên thoáng ngẩn người.

Ánh mắt anh ta tối lại, nhưng cuối cùng cũng nói thật:

“Ban đầu bọn anh rất vui, cũng muốn bù đắp cho những tiếc nuối trước đây.”

“Nhưng dần dần, mọi chuyện lại trở về như thời yêu nhau – cãi nhau liên miên.”

“Hễ anh đi làm lâu một chút, không có thời gian cho cô ấy là cô ấy lại gây chuyện.”

“Anh chỉ cần tiếp xúc với mấy cô gái khác là cô ấy ghen bóng ghen gió.”

“Anh đi tiệc xã giao về, cô ấy chỉ biết trách móc, không bao giờ nấu cho anh bát canh giải rượu, càng không chăm sóc anh lúc say.”

Anh cười khổ:

“Cô ấy ngửi thấy mùi rượu trên người anh, chỉ biết chê bai.”

Nói đến đây, Tần Thời Xuyên nhìn tôi, giọng tha thiết:

“Cô ấy không giống em, Diên Diên. Sau khi chia tay, anh mới thực sự nhìn rõ lòng mình.”

“Với Kỷ Sơ Đồng, có lẽ anh chỉ là không cam tâm. Anh đã sớm không còn yêu cô ấy nữa. Người anh yêu luôn là em.”

“Người anh muốn lấy, từ đầu đến cuối cũng chỉ có em.”

“Anh muốn em quay về bên anh, anh sẽ lên kế hoạch lại toàn bộ lễ cưới của chúng ta.”

Nói đến cuối cùng, anh ta thậm chí còn tự làm mình cảm động.

Khóe mắt hơi đỏ lên.

Nhưng tôi lại không hề cảm động chút nào, chỉ thấy nực cười.

Tôi lạnh lùng nhìn Tần Thời Xuyên và nói: