Chương 1 - Quyền Lực và Tình Ái trong Cung Đình

1

Ta xuất thân từ Hồng Nông Dương thị, cô mẫu cùng cô tổ mẫu của ta đều từng là Hoàng hậu.

Ta là trưởng nữ dòng chính của đời này, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn sẽ được chỉ hôn vào Đông Cung, trở thành Thái tử phi.

Thế gia dây mơ rễ má, nữ nhi trong tộc đến tuổi cập kê đều phải kết thân với các thế gia khác, nhằm củng cố địa vị gia tộc.

Từ nhỏ ta đã hiểu rõ, nữ tử nếu si mê tình ái, gặp được lang quân như ý thì thôi, còn nếu chọn nhầm người, e rằng sẽ khổ sở cả đời.

Cô mẫu từng kể rằng, năm đó người đáng lẽ phải nhập chủ Đông Cung vốn là một vị cô tổ mẫu khác, nhưng nàng lại yêu một thư sinh nghèo, quyết đoạn tuyệt với gia tộc để theo đuổi tình yêu của mình.

Kết quả, thư sinh ấy lại phản bội nàng. Khi ấy nàng đã mang thai, đành phải quay về Dương gia.

Nàng vốn là thiên kim xuất thân từ gia tộc danh giá, vậy mà bị một thư sinh hèn mọn vừa lừa trái tim, vừa cướp đi thanh danh. Cô tổ mẫu từ đó lòng tro dạ lạnh.

Còn muội muội của nàng lại được gả vào Đông Cung, hưởng vinh hoa phú quý. Mọi thứ vốn dĩ phải thuộc về nàng, nhưng nàng lại không thể chấp nhận sự chênh lệch này, cuối cùng cắt tóc đi tu, thanh đăng thị phật.

Đại cô mẫu nói: “Tình ái là thứ hư vô mờ mịt, chỉ có phú quý nắm chặt trong tay mới là điều quan trọng nhất.”

Ngay cả mẫu thân, người vốn cùng phụ thân thanh mai trúc mã, cũng từng lén nói với ta: “Nếu phụ thân con không phải là người Dương gia, ta đã chẳng gả.”

Đến tuổi cập kê, thánh chỉ ban hôn truyền đến Dương phủ.

Ta an tâm chuẩn bị xuất giá, các muội muội xúm lại ríu rít.

“Trưởng tỷ vào Đông Cung, vậy chính là Thái tử phi, thật oai phong.”

“Chỉ tiếc cô mẫu năm xưa vì cứu bệ hạ mà tổn hại thân thể, Thái tử không phải do cô mẫu sinh ra. Nhưng Thái tử kính trọng cô mẫu, tất nhiên cũng sẽ đối đãi tốt với nữ nhi Dương gia.”

Tam muội tính tình bộc trực thì bĩu môi: “Ta lại thấy thương trưởng tỷ hơn. Nghe nói năm xưa khi Tôn thị lang bị tịch biên gia sản, chính Thái tử đã ra tay cứu nữ nhi nhà họ Tôn, lại tìm đủ mọi cách đưa nàng vào Đông Cung làm thị nữ thân cận.”

Lời vừa dứt, cả phòng liền rơi vào trầm mặc, mọi người đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn sang ta.

Ta chỉ cười nhạt: “Không sao, ta sớm biết bên cạnh Thái tử có một đóa giải ngữ hoa.”

“A tỷ, chẳng lẽ trong lòng không chút khó chịu sao?”

Ta nhìn về hướng hoàng thành nguy nga tráng lệ: “Điều ta muốn là quyền thế, là sự trường tồn của Dương gia.”

“Nếu hắn đã dành tình yêu cho nữ nhân khác, vậy thì quyền lực này, phải là của ta.”

2

Ngày thành hôn, ta cùng Lý Lễ Châu quỳ lạy trời đất.

Khi phu thê giao bái, hắn lại không chịu cúi đầu, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn về phía Tôn Diệu Vân đang đứng không xa.

Mãi đến khi lễ bộ thái giám nhắc nhở nhỏ, hắn mới miễn cưỡng hoàn lễ.

Ta an tọa trong Triều Dương điện của Đông Cung, bà vú hầu cận ta – Tào mụ mụ thở dài một hơi: “Vừa rồi Thái tử điện hạ cứ mãi nhìn vị Tôn cô nương kia, lão nô trông thấy rõ ràng. Mắt nàng ta đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.”

Tiểu hồng, nha hoàn thân cận, bĩu môi nói: “Còn không phải sao? Ngày đại hôn của người khác mà lại giở trò xui xẻo. Chúng ta đều thấy, vẻ mặt đau lòng của Thái tử rõ rành rành.”

Trong phòng tân hôn, đèn long phụng cháy rực, ta bảo mọi người lui xuống.

Trong tĩnh lặng, ta có thể nghe rõ tiếng bấc đèn cháy tách tách.

Ta gỡ xuống khăn voan, tháo bỏ phượng quan, đẩy cửa sổ, liền trông thấy Thái tử đang ôm lấy Tôn Diệu Vân trên nóc chính điện Đông Cung, cùng nhau ngắm trăng.

Trăng tròn treo cao, ta chợt nhận ra những mộng tưởng mong manh ta từng có về hắn, tất cả đều tiêu tan trong khoảnh khắc này.

Như thể bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào người, ta lập tức tỉnh táo.

Cũng bắt đầu cảm thấy may mắn, vì hắn chưa từng dối gạt ta.

Một khi đã đoạn tình tuyệt ái, chỉ còn vinh quang gia tộc và tiền đồ của bản thân, ta sẽ đi được xa hơn.

Ta hiểu, mình là kẻ chen chân vào giữa Thái tử và Tôn Diệu Vân, cũng vô cùng thấu hiểu rằng, một nữ nhân không quyền không thế như nàng ta, tất cả chỗ dựa chỉ có thể là Thái tử.

Nhưng ta sinh ra trong thế gia, không thể làm chủ hôn sự, vậy thì chỉ có thể lợi dụng cuộc hôn nhân này để tiến thân, giành lấy mọi thứ ta muốn.

Dưới ánh trăng rạng rỡ, ta nghe thấy những lời thì thầm của đôi tình nhân nọ, trong khi trong tẩm điện của ta, nến đỏ lay lắt.

Nhìn bộ giá y trên người, nhìn khăn voan và phượng quan đặt một bên, lòng ta như ánh trăng đang dần lặn xuống.

Trăng tàn rồi sẽ lại mọc, nhưng ta không muốn làm ánh trăng dây dưa vướng víu trong thơ tình. Ta muốn làm hoàng điểu tung cánh dưới ánh dương.

Dù cô đơn, cũng phải rực rỡ. Dù bị thiêu đốt, cũng cam lòng.

Nhìn bóng dáng họ bên nhau, ta khẽ thì thầm: “Dương Dịch, chỉ cho phép bản thân buồn trong đêm tân hôn một lát thôi.”

“Làm chủ vận mệnh, vốn dĩ phải không từ thủ đoạn. Nếu mềm lòng thương hại nữ nhân khác, thì hãy nhường nam nhân đó cho nàng ta, để bọn họ khắc ghi ơn nghĩa này.”

Giọt lệ rơi xuống mu bàn tay, nhưng nỗi buồn của ta chỉ thoáng qua trong chốc lát.

3

Lý Lễ Châu cùng Tôn Diệu Vân ngắm trăng suốt đêm, chuyện này lan truyền khắp hoàng cung, khiến dư luận sôi trào.

Tôn Diệu Vân bị Hoàng hậu triệu kiến hỏi chuyện.

Lý Lễ Châu nóng lòng, vội vàng tìm đến ta, ánh mắt rực lửa, giận dữ quát:

“Dương Dịch, ngươi thật độc ác! Thành hôn chưa được bao lâu, ngươi đã chạy đến trước mặt cô mẫu cáo trạng Diệu Vân!”

Hắn trừng ta, ánh mắt phẫn nộ:

“Diệu Vân thân thể yếu đuối, nếu xảy ra chuyện gì, ta nhất định bắt ngươi phải trả giá!”

Ta cài lại trâm ngọc, thong thả quay người, bình tĩnh đối diện hắn:

“Nếu ta không phải người tố cáo, thì điện hạ có định xin lỗi ta không?”

Lý Lễ Châu thoáng khựng lại, dường như không ngờ ta sẽ nói vậy.

Hắn bối rối, gượng gạo cứng giọng:

“ngươi thật ngang ngược! Ta đường đường là Thái tử, sao có thể xin lỗi ngươi?”

Ta đưa mắt ra hiệu, Tào mụ mụ lập tức hiểu ý, dẫn theo mấy cung nữ thân cận của Tôn Diệu Vân bước vào.

Tiểu Hồng cười nhạt:

“Hôm nay tất cả người trong Triều Dương điện đều chưa từng rời khỏi Đông Cung. Ngược lại, nô tỳ thấy mấy vị tỷ muội này lén lút rời đi, chẳng phải chính các ngươi đã cố ý để lộ tin tức ở gần Côn Ninh cung, khiến Hoàng hậu biết chuyện sao?”

Những cung nữ kia sắc mặt trắng bệch, lặng thinh không nói, nhưng toàn thân run rẩy.

Lý Lễ Châu vẫn ra sức bảo vệ Tôn Diệu Vân:

“Diệu Vân dịu dàng lương thiện, sao có thể làm ra chuyện như vậy?”

4

Ta bật cười khẽ, giọng nói lạnh lùng mà thấu suốt:

“Hiện giờ, điện hạ chạy đến đây nổi giận với ta, càng thêm thương xót nàng ta, mục đích của nàng ấy chẳng phải đã đạt được rồi sao?”

Tào mụ mụ tiếp lời:

“Những người này có hành vi đáng ngờ, không bằng đưa đến Ức U viện làm cung nữ tạp dịch, để tránh gây thêm phiền phức.”

Những cung nữ kia kinh hoảng, nước mắt lã chã, vội quỳ xuống kêu khóc:

“Là Tôn cô nương sai chúng nô tỳ lan truyền chuyện này khắp nơi! Nàng nói chỉ có như vậy, Hoàng hậu trách phạt nàng, mới không liên lụy đến Thái tử điện hạ!”

Ta nén lại ý muốn trợn mắt, còn Lý Lễ Châu lại ngẩn người, lẩm bẩm:

“Diệu Vân sao lại ngu ngốc như thế…”

Hắn cuống quýt muốn chạy đi, ta liền cất giọng nhàn nhạt:

“Điện hạ, ngài còn chưa xin lỗi ta.”

Lý Lễ Châu siết chặt nắm tay, hậm hực ném lại một câu:

“Là… là ta có lỗi với ngươi… được chưa?”

Ta nhìn theo bóng hắn vội vã rời đi, chỉ cảm thấy buồn cười.

Một kẻ si mê nữ sắc đến mức không phân biệt đúng sai, sớm muộn cũng tự hủy hoại chính mình.

Nếu vậy, chi bằng để ta tự tay đẩy hắn xuống.

5

Ta dạo bước trên hành lang cung cấm, những cung nhân xung quanh lặng lẽ quan sát sắc mặt ta.

Khi đến Côn Ninh cung, Lý Lễ Châu đang cùng Tôn Diệu Vân quỳ phạt giữa sân.

Nắng hè gay gắt, sắc mặt Tôn Diệu Vân tái nhợt, nhưng Lý Lễ Châu vẫn kiên định đứng bên nàng, không chút lay chuyển.

Quả nhiên là một đôi tình thâm ý trọng.

Nhìn thấy ta, Tôn Diệu Vân vội cúi đầu.

Ta bình thản lên tiếng:

“Điện hạ, phu thê mới cưới nên cùng nhau dâng trà vấn an Hoàng thượng, Hoàng hậu.”

Tôn Diệu Vân cũng nhỏ giọng khuyên:

“Điện hạ mau đi đi, không cần vì Diệu Vân mà khiến Hoàng thượng, Hoàng hậu không vui.”

Cô mẫu ta – Hoàng hậu, ngồi trên phượng vị, thấy ta không hề tỏ ra ghen tuông hay uất ức, mới yên lòng.

Hoàng thượng chỉ ngồi một lát, liền đưa Lý Lễ Châu đến Nam thư phòng nghị sự.

Ta ở lại Côn Ninh cung, cùng cô mẫu nhìn ra ngoài sân, nơi Tôn Diệu Vân vẫn quỳ.

Cô mẫu thản nhiên nói:

“Ngươi đúng là kẻ nhẫn nhịn giỏi.”

Ta cười nhạt:

“Nàng ta muốn được Thái tử thương yêu, còn ta muốn quyền thế.”

Cô mẫu cười khẽ:

“Bản cung còn tưởng ngươi sẽ đau khổ ít ngày.”

Ta mỉm cười đáp lại:

“Cô mẫu, người không cảm thấy một kẻ vì nữ nhân mà dám chống lại bệ hạ và người, nếu nắm giữ giang sơn thì chẳng khác nào trò cười sao?”

Cô mẫu đương nhiên hiểu hàm ý trong lời ta nói.

Nàng gật đầu, ánh mắt sắc bén:

“Dương Dịch, con là người thông minh. Những việc con không tiện ra tay, bản cung có thể thay con làm.”

Ta cười, chậm rãi đáp:

“Cô mẫu, người thả nàng ta đi đi, sau này cũng đừng quá hà khắc với nàng. Tất cả những gì nàng làm, chẳng qua cũng chỉ để tự bảo vệ mình. Ta không muốn biến nàng thành kẻ thù, nhưng chúng ta nhất định phải đấu trí lẫn nhau. Chi bằng cho cả hai một con đường lùi, tránh để kẻ khác nghĩ rằng Dương Dịch ta chỉ biết khóc lóc tố cáo, chẳng có chút bản lĩnh nào.”