Chương 1 - Quyền Lực Của Tiền
1
Vì muốn em trai thiên tài có thể du học, tôi bỏ học đi làm công nhân, mười năm như một, gửi toàn bộ tiền lương về nhà.
Họ luôn nói: “Đợi em mày thành đạt rồi, cả nhà nhất định sẽ không bạc đãi mày!”
Cho đến khi tôi mắc bệnh nặng, cần tiền phẫu thuật, họ lại than nghèo kể khổ, nói trong nhà không còn lấy một đồng.
Thế mà ngay sau đó, tôi thấy chị dâu khoe căn biệt thự tiền tỷ mới mua trong nhóm họ hàng.
Cuối cùng, tôi chết vì bệnh trong ký túc xá, không ai đoái hoài.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày nhận được tháng lương đầu tiên.
Lần này, tiền do tôi đổ máu đổ mồ hôi kiếm được, và cả mạng sống của tôi — tôi sẽ tự quyết định!
Tôi cầm trong tay phiếu lương nhàu nát, con số 3.000 tệ như đâm thẳng vào mắt.
Ngẩng đầu lên, vẫn là căn phòng chưa đầy hai mươi mét vuông, nhồi nhét mười người, giường tầng chồng chất như cá hộp.
Trên bàn trước giường tôi đặt một chiếc bánh bao khô quắt, cứng như đá, có thể đập chết người.
Không xa là tiếng máy móc từ xưởng sản xuất vẫn không ngừng vang lên, chấn động đến mức tường bong tróc.
Ký ức kiếp trước ào về, cảm giác ngạt thở lúc chết bệnh ở nơi này khiến tôi run rẩy cả người.
Điện thoại đổ chuông đúng giờ.
“Lâm Vị! Tiền nhận chưa?” Giọng mẹ tôi, Lưu Ngọc Mai, lạnh băng như đá.
“Máy tính bảng của em mày đang chờ thanh toán, mau chuyển tiền đi!”
Tôi hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên trong đời mở miệng từ chối:
“Mẹ, con cần để lại chút tiền sinh hoạt.”
Đầu dây bên kia im lặng ba giây, sau đó là những lời chửi rủa chói tai.
“Con nhỏ chết tiệt! Có cánh rồi phải không!”
“Quên ai nuôi mày lớn à? Đồ vô ơn!”
“Mẹ… con thật sự không còn tiền ăn nữa…”
“Ăn? Mày còn dám nói đến ăn à? Em mày đang cần tiền nhất đấy! Mày vì vài bữa cơm mà định cắt đứt tiền đồ của nó hả?”
“Nhưng mà con…”
“Nhưng nhị cái gì! Một tháng mày kiếm có ba nghìn tệ, còn muốn sống như bà hoàng à? Tao nói cho mày biết, mày sinh ra là để làm công cho em mày!”
“Mẹ, mẹ nói vậy quá đáng rồi.”
“Quá đáng? Tao nói thật đấy! Nhìn lại mày đi, xấu xí, học vấn không có, ngoài việc làm trâu làm ngựa trong nhà máy thì còn làm được gì?”
“Em mày thì khác, nó là thiên tài, nó sẽ đi du học! Tương lai cả nhà nhờ vào nó hết!”
Ngực tôi nghẹn lại, khó thở đến mức không nói nổi.
“Giờ mày không hiểu, nhưng sau này khi em mày thành đạt, mỗi tháng cho mày một vạn, còn hơn gấp mấy lần bây giờ!”
“Nhưng giờ con phải sống kiểu gì?”
“Sống kiểu gì? Có cơm ăn trong nhà ăn, có giường ngủ trong ký túc, mày còn đòi gì nữa? Đừng có bày đặt đáng thương với tao, mau chuyển tiền qua đây, một xu cũng không được thiếu!”
Cuộc gọi kết thúc.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trong lòng dâng lên một tia may mắn.
Lần này tôi không chuyển, xem họ có thể làm gì được tôi.
Nửa tiếng sau, điện thoại rung lên.
Tin nhắn từ ngân hàng: “Tài khoản đuôi số 3847 đã chi tiêu 3.000 tệ.”
Máu tôi như đông cứng lại ngay lập tức.
Tôi điên cuồng mở ứng dụng ngân hàng trên điện thoại, số dư tài khoản hiện: 0 đồng.
Giao dịch chuyển khoản hiển thị rõ ràng: Chuyển cho Lưu Ngọc Mai – 3.000 tệ.
Không thể nào! Tôi hoàn toàn không hề thao tác!
Trong đầu tôi chợt hiện lên vô số ký ức – mỗi lần về nhà, họ đều dò hỏi:
“Pass thẻ lương là gì?”
“Dù sao cũng là người một nhà, mày còn đề phòng bọn tao à?”
“Nhỡ mày có chuyện gì, tụi tao còn tiện rút giúp.”
Hồi đó tôi còn ngây thơ tưởng họ quan tâm mình!
Thì ra từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một cái máy rút tiền!
Họ đâu cần sự đồng ý của tôi, chỉ cần nhấc tay là có thể hút cạn máu tôi!
Các bạn cùng phòng vẫn đang nằm trên giường lướt điện thoại, cười nói rôm rả, chẳng ai để ý đến cô gái trong góc phòng đang bị rút cạn đến kiệt quệ.
Tôi ngồi bệt xuống giường, ôm đầu tuyệt vọng.
Đổi thẻ? Họ sẽ ép tôi đưa mật khẩu mới.
Báo mất? Họ sẽ khóc lóc, la hét nói tôi bất hiếu.
Báo công an? Cảnh sát chỉ biết khuyên “gia đình hòa thuận là trên hết”.
Điện thoại lại đổ chuông.
“Nhận được tiền rồi.” Giọng Lưu Ngọc Mai lại trở nên dịu dàng.
“Em mày rất thích cái iPad đó, nói sẽ chăm chỉ học, sau này báo đáp cả nhà, báo đáp mày.”
“Vậy còn con ăn gì?”
“Không phải có cơm trong căn-tin à? Một mình mày ăn được bao nhiêu đâu, đừng có yếu đuối thế.”
“Mẹ, con thật sự không còn đồng nào.”
“Không có thì không có, chẳng chết được đâu. Em mày đang trong giai đoạn then chốt, từng xu cũng không được lãng phí. Sau này nó đi du học về làm ông lớn, chẳng lẽ lại quên chị nó à?”
“Nhưng bây giờ con…”