Chương 2 - Quyền Lợi Được Đoái Thương

Nhưng chết không đồng nghĩa với việc mất hết ký ức, tôi lơ lửng giữa không trung, nhìn thi thể mình nằm trên giường bệnh, và nhìn những người thân máu mủ kia.

Họ không phải đến để tiễn đưa tôi, mà là đến tranh giành tiền bồi thường y tế vì sự cố phẫu thuật.

Vì số tiền không nhỏ đó, họ đánh nhau với bố mẹ tôi, ép bố mẹ tôi phải nhường bước.

Mẹ ruột gào lên, mặt mũi méo mó dữ tợn: “Tưởng Lâm Lâm là con nhà họ Lý chúng tôi, thì người hưởng thừa kế đương nhiên là chúng tôi!”

“Thế các người còn chưa đủ sao? Tiền của chúng tôi, quả thận của Lâm Lâm cả cái mạng của nó, giờ con bé vừa mới tắt thở, thi thể còn chưa lạnh, mà các người đã cãi nhau ở đây?” — bố tôi quát lên.

“Dù sao nếu chúng tôi không lấy được tiền, thì tất cả cùng chết!” — mẹ ruột không thèm giữ thể diện nữa.

Bọn con cái của họ lao vào như điên, xông tới đánh bố mẹ tôi như những kẻ mất trí.

3

Tôi đờ đẫn nhìn tất cả, không dám tin vào mắt mình — đây là những người thân mang cùng dòng máu mà tôi đã hy sinh mạng sống để cứu sao?

Thấy họ bắt nạt bố mẹ, tôi chỉ muốn lao vào xé xác từng đứa một.

Nhưng cơ thể tôi cứ xuyên qua họ như không khí, chẳng làm được gì cả.

Lần tiếp theo mở mắt ra, tôi lại quay về một năm trước…

Khoảnh khắc thổi nến, điều ước tôi thầm nói là: Trân trọng sinh mạng, không làm Thánh Mẫu nữa.

Kiếp trước tôi hiền lành, nhưng lại bị đám người thân vong ân bội nghĩa xem như cỏ rác.

Kiếp này, các người có bị suy thận, bị ép gả, phải bỏ học thì liên quan gì đến tôi?

Tôi ngồi ăn bánh kem cùng bố mẹ, vừa nói chuyện trường lớp, vừa thấy lòng đầy cảm khái.

Còn chưa tới một năm nữa là tôi thi đại học, dựa theo thành tích hiện tại tôi đủ điểm đậu vào trường top đầu.

Tiếc là kiếp trước, bi kịch khủng khiếp kia đã khiến tôi chết ngay trước ngày thi.

“Bố mẹ, con nhất định sẽ chăm chỉ ôn tập, nhất định phải đậu vào Đại học A.”

Bố mỉm cười an tâm: “Bố mẹ tin con làm được.”

Mẹ thì đầy lo lắng: Lâm Lâm chuyện vừa rồi mẹ sẽ tự giải quyết, con đừng bận tâm, tránh ảnh hưởng đến việc học.”

“Yên tâm đi ạ.” Tôi cười: “Con chẳng thèm quan tâm đến mấy người đó.”

“Được, lát nữa mẹ sẽ gọi điện cho họ.”

Tối hôm đó, tôi ngủ không yên, tay cứ vô thức chạm vào lưng dưới…

Chính là nơi mà kiếp trước tôi bị mổ lấy thận.

Nơi đó bây giờ nhẵn nhụi, nhưng trong tâm trí tôi vẫn còn in rõ cảm giác đau đớn đáng sợ ấy.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm đeo ba lô ra khỏi nhà. Vừa đi đến con hẻm phía trước thì có một giọng run rẩy gọi tôi lại:

“Lâm Lâm con là… Tưởng Lâm Lâm đúng không?”

Tôi giật mình quay đầu lại, khuôn mặt quen thuộc ấy lại một lần nữa xuất hiện trước mắt tôi.

Da dẻ khô khốc vàng vọt, đầy nếp nhăn, bộ đồ bạc màu càng làm bà ta trông tiều tụy hơn. Đó chính là mẹ ruột của tôi — kẻ mặt dày vô sỉ, tham lam đến mức đáng ghê tởm.

Kiếp trước, chính vẻ ngoài khốn khổ này khiến tôi mềm lòng thương cảm.

Nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy chán ghét — loại người mất hết liêm sỉ như bà ta, còn dám vác mặt đến gặp tôi sao?

“Cháu là Lâm Lâm đúng không?” — bà ta rơm rớm nước mắt, hỏi lại lần nữa.

Tôi lạnh lùng lắc đầu: “Tránh ra, đừng chắn đường.”

Bà ta bất ngờ túm lấy tay tôi: “Con đúng là Lâm Lâm con giống hệt mẹ hồi trẻ, mẹ là mẹ của con mà!”

Tôi bực bội giật tay ra: “Bà là đồ thần kinh à?”

“Thật mà, mẹ là mẹ con!”

“Tôi còn là ông nội bà nữa đó!”

Tôi nói xong chẳng thèm quay đầu, cắm đầu bước về phía trường, nhanh đến mức như thể có chó dại đuổi sau lưng.

Nhưng rõ ràng bà ta không có ý định buông tha tôi dễ dàng. Lúc tan học, bà ta lại đến.