Chương 3 - Tơ Qủy - Qủy Tơ
5.
Từ khi mang thai, giờ giấc sinh hoạt của tôi luôn rất đều đặn, và tối nay cũng không ngoại lệ.Điểm khác biệt duy nhất là tôi đã lén đổ cốc sữa nóng mà Lục Nhiên đưa cho, sau đó kết nối camera trong phòng ngủ với livestream.
Lục Nhiên lên giường, ôm lấy tôi và trò chuyện một lúc, còn dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi.Những nghi ngờ trong lòng dường như bị sự chu đáo của anh xóa nhòa.
Nhưng trong tai nghe nhỏ, Giang Ngư nhắc nhở:“Đã đi đến bước này rồi, cô không còn đường lui đâu. Hãy làm theo cảm giác trong lòng mình.”
Tôi không thể tự dối lòng. Khi phụ nữ bắt đầu nghi ngờ, đó như một chuyến tàu mất kiểm soát, không còn cách nào quay lại.
Nửa đêm, khi tưởng tôi đã ngủ say, Lục Nhiên rón rén bò dậy.Anh nhẹ nhàng kéo chăn của tôi xuống, rồi v.én chiếc váy ngủ của tôi lên.
Anh đang làm gì vậy?Nỗi sợ hãi như một bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ họng tôi. Tôi tiếp tục giả vờ ngủ, không dám thở mạnh.
Lục Nhiên áp sát bụng tôi, nhẹ nhàng nói vào rốn tôi:“Khả Khả, anh nghi là cô ấy đã bắt đầu cảm thấy điều gì đó rồi.”
Bụng tôi đột nhiên đau quặn, tựa như có thứ gì đang khuấy đảo bên trong.Một lúc sau, qua khe mắt hé mở, tôi nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nhất trong đời mình.
Một lọn tóc từ rốn tôi chầm chậm trồi ra, run rẩy như những dây leo biết bò, khéo léo quấn lấy ngón tay của Lục Nhiên.Cùng lúc đó, từ bụng căng phồng của tôi vang lên một tiếng gọi trầm đục:“Anh trai…”
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Đó là Lục Khả, chính là Lục Khả đã ch.ết!
6.
Chỉ có cô ấy mới có thể gọi hai chữ "anh trai" với âm điệu ngọt ngào và biến hóa đến vậy!“Cũng tại con tiện nhân đó hôm nay bất ngờ xông vào, làm em giật cả mình. Anh, anh nói xem, cô ta có phát hiện gì không?”
Bụng tôi nóng lên, đó là nụ hôn của Lục Nhiên.“Phát hiện thì sao chứ? Sáng mai, khi gà vừa gáy, là em đủ tháng rồi. Cô ta không còn khả năng xoay chuyển tình thế.”“Em ngoan, anh biết em đã chịu nhiều khổ sở. Âm tơ thành thai mất rất nhiều thời gian, nhưng một khi hoàn thành, chúng ta sẽ không cần phải sống cảnh nương nhờ vào người khác nữa.”
Tim tôi lạnh buốt, đau đớn như bị kim châm, tôi cố gắng nhắm chặt mắt để nước mắt không rơi ra.Những sợi tóc giống như những ngọn cỏ dại đang đong đưa theo gió.
“Hừ, em thấy anh mỗi ngày giống như con chó chạy quanh cô ta, trông vui vẻ lắm nhỉ.”
Nghe ra ý ghen tuông trong lời nói của cô ấy, giọng Lục Nhiên tràn đầy chiều chuộng:“Ghen à?”
“Bây giờ em chẳng phải người cũng chẳng phải ma, có xứng để ghen không?”
Lục Nhiên không nhịn được cười, khẽ đáp:“Cô ngốc, nếu không phải vì ngày sinh bát tự của cô ta hợp với em, anh làm sao có thể để mắt đến cô ta chứ? Một người phụ nữ vô vị, ngoài công việc ra chẳng biết gì cả.”“Huống hồ, khi phỏng vấn, đã có rất nhiều ứng viên, chính em là người chọn cô ta, đâu phải anh.”