Chương 4 - Quỷ Thế Thân

Phần 4/5
13.
Trên tay bạn cùng phòng xách theo một túi đồ ăn và một túi m.á.u, nói ở bên trong là m.á.u chó đen, may mà cậu ấy đến kịp, nếu không không tôi bị bà cụ dùng thế thân.

Nhưng rất kỳ quái, sao cậu ấy lại đột ngột xuất hiện ở đây? Làm sao cậu ấy trốn thoát được q.u.ỷ cản đường?

Không ngờ cậu ấy lại nói, lúc đầu cậu ấy đuổi theo người giao hàng, cũng không biết sao mình lại chạy ra ngoài.

Mặc dù shipper không dừng lại nhưng cậu ấy lại có cơ hội được giải cứu.

Vì vậy cậu ấy đã tìm thấy cửa hàng mình mua đồ trực tuyến.

Không ngờ vừa bước vào lại bị ông chủ đuổi ra ngoài.

Cậu ấy không rõ ý gì, đành quỳ xuống cầu xin.

Ông chủ không còn cách nào khác ngoài nói với cậu ấy rằng, cậu ấy mang số chết không thể sống sót qua đêm nay.

Lúc đó, cậu ấy mới nhận ra chính mình là mục tiêu của q.u.ỷ thế thân.

Nhưng dù cậu ấy có quỳ lạy cầu xin ông chủ cứu mình thế nào thì ông chủ sống chết cũng không đồng ý.

Ông ấy nói rằng mihf không phải đạo sĩ không thể tùy tiện can thiệp vào nhân quả của người khác,nhưng nếu như cậu ấy cứu người tích đức thì có thể tránh được kiếp nạn.

Thế là cậu ấy đem tất cả tình huống nói cho ông chủ, ông chủ đem tình hình phân tích và hướng dẫn cậu ấy cách phá giải.

Thì ra q.u.ỷ cản đường ngăn cách bởi cửa sinh và cửa tử.

Cậu ấy đuổi theo người giao hàng do trong xe có thứ gì đó để xua đuổi ma q.u.ỷ nên cậu ấy đã thoát ra được.

Dù chỉ kém cậu ấy mấy bước chân nhưng tôi đã bỏ lỡ cơ hội.

Có nhiều loại cửa tử, hoặc quay về nơi nguy hiểm ban đầu, hoặc đi vào nơi khác nguy hiểm hơn.

Bởi vì q.u.ỷ cản đường là đám q.u.ỷ gây rối, người sống rơi vào tay ai thì là của người đó.

Ở ngã tư này có rất nhiều người chết, cuối cùng cũng tìm được một người tự nhiên sẽ tranh giành nhau.

Sau đó, cậu ấy làm theo phương pháp mà ông chủ đã dạy để vượt qua được những con q.u.ỷ cản đường mới đến đây kịp lúc.

Chậm một chút là tôi sẽ chết.

Bạn cùng phòng nói rất rõ ràng nhưng không biết tại sao trong đầu tôi cứ nghĩ mãi lời cuối cùng của bà cụ nói:

“Không được tin tưởng bất kỳ ai cả”

Có lẻ tâm trí tôi đang không bình tĩnh nên bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Thế là ổn định lại tinh thần, hỏi bạn cùng phòng làm cách nào để rời khỏi nơi này.

Cậu ấy chỉ vào chân mình và nói nếu đem đổi giày ngược lại thì có thể cản được q.u.ỷ cản đường.

Không ngờ sau khi mang ngược lại, chỉ một bước chúng tôi đã ở trước sảnh ký túc xá.

Tôi không khỏi liếc nhìn bạn cùng phòng.

Cậu ấy cũng ngơ ngác, tại sao lại quay lại?

Trong nháy mắt tôi trở nên luống cuống.

Bạn cùng phòng lập tức bỏ tất cả các vật dụng xua đuổi ma q.u.ỷ ra khỏi người, nói nếu đã chạy không thoát thì sẽ chiến đấu đến cùng.

Nghĩ nghĩ,tôi theo cậu ấy về ký túc xá.

14.
Không ngờ khi đi ngang qua cổng ký túc xá, tôi phát hiện cô quản lý ký túc mở hé cửa, lén nhìn ra ngoài.

Khi nhìn thấy chúng tôi, vẻ mặt cô ấy thay đổi và ngay lập tức đóng cửa lại,sau đó tiếng tụng kinh và bái lạy vang lên trong phòng.

Tôi lập tức bối rối.

Tôi và bạn cùng phòng xác định đều là người, vì cái gì mà cô ấy hoảng sợ như vậy.

Chẳng lẻ bạn cùng phòng có vấn đề.

Lời của bà cụ lại hiện lên trong đầu tôi: “Đừng tin ai cả”

Trong số này bao gồm cả cô quản lý ký túc xá hay sao.

Nếu bao gồm cả cô ấy, nhìn phản ứng vậy thì không cần quá để ý.

Nếu chỉ bao gồm bốn người trong ký túc xá của chúng tôi thì phản ứng của cô quản lý sẽ vô cùng rắc rối.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Mạn, lần thứ hai là gặp bạn cùng phòng.

Cả hai đều khiến cô ấy hoảng sợ, vậy chứng minh cả hai cậu ấy đều có vấn đề.

Nhưng Tiểu Mạn trên người mang theo nhiều vật dụng bắt ma q.u.ỷ làm sao có vấn đề.

Càng nghĩ tôi càng loạn.
15.
Ai ngờ khi chúng tôi trở lại phòng ký túc, trong phòng lai không có ai.

Tôi lại hoảng sợ.

Mà Tiểu Mạn* lại rất bình tĩnh nhìn bốn phía, lấy máu chó đen ra rắc trên giường và sàn nhà.
*(Chỗ này không hiểu sao tác giả lại ghi là Tiểu Mạn, vì người mua máu chó đen là lão tứ “aka bạn cùng phòng”)

Tôi vô thức trốn về hướng cửa, ngoài cửa đột nhiên có một bàn tay tóm lấy tôi, sau đó cánh cửa phòng ký túc đóng lại.

Lúc này tôi mới nhận ra người kéo tôi chính là ông chủ.

Sau khi Tiểu Mạn đóng cửa lại, ông ấy lập tức quấn quanh một sợi dây lên nắm cửa, sau đó buộc đầu còn lại vào lan can bên cạnh.

Lão tứ đang giữ cửa nhưng không mở được, nó hét lên: “Xin hãy tha cho chị hai, cậu ấy là người tốt, cầu xin các người!”

Tôi lúc này mặt tràn đầy hoảng sợ, đang muốn kêu ra tiếng.

Nhưng chị cả lại nói:” Hiện tại, xác định người ch.ế.t chính là lão tứ”

Đầu tôi bỗng nhiên nổ tung, đây không phải là đang nói giỡn đâu.

Không ngờ Tiểu Mạn lập tức lấy điện thoại di động ra, trên đó hiện lên tin tức vừa mới đưa lên.

“Người ta đã xác nhận rằng người ch.ế.t trong vụ tai nạn xe ô tô tên là Vương Nhược Hi, là một nhân viên tiếp rượu. Giấy tờ tùy thân trên người cũng không phải của cô ấy, không thể xác định được lấy từ đâu.

Nhưng lão tứ tên cũng không phải là Vương Nhược Hi.?

Chị cả cho biết, sau khi mình gặp người quen ở quán bar, người quen đó cũng không chắc chắn đó là cậu ấy, nên khi rời khỏi phòng bao, cậu ấy không vội vàng bỏ đi mà trốn vào toilet.

Cậu ấy đã chi một nghìn nhân dân tệ để thuê một cô gái trẻ giúp đỡ mình.

Cậu ấy và cô gái kia trao đổi quần áo và tóc giả, đưa cho cô ấy tất cả giấy tờ rồi để cô ấy chạy ra cửa trước, dẫn theo người đuổi theo.

Sau đó, cố ý để cho họ bắt được người, cuối cùng nhận ra mình bắt nhầm người, sự việc sẽ kết thúc một cách mĩ mãn, chính mình sẽ tránh thoát người quen nhận ra.

Mà không ngờ cô gái kia chạy quá nhanh, vừa ra ngoài lại bị ô tô tông phải, vì sợ hãi nên cậu ấy lẻn ra cửa sau.

Tiểu Mạn cũng tiếp tục nói rằng, trước đây cậu ấy không biết chuyện này, và luôn nghĩ người ch.ế.t là chị cả, cậu ấy đã xin lỗi chị cả rồi.

Thật không, ngay từ đầu hai người này nhắm vào nhau, vậy mà giờ cùng một chí tuyến.

Nhưng tôi không hiểu, chị cả rõ ràng biết người chết không phải Tiểu Mạn, vậy tại sao ngay lúc đầu lại nhắm vào Tiểu Mạn.

Chị cả cho rằng mình cố tình làm vậy vì tận mắt chứng kiến lão tứ nhảy sông t.ự s.á.t.

Tôi liền hoảng sợ, lão tứ tự s.á.t.

Nhưng tại sao cậu ấy lại tự s.á.t?

Tại sao sự việc lại không được đưa tin trên báo chí.

Chị cả nói, mình từ quán bar đi ra cả người hỗn loạn.

Bảo chính mình đã phạm phải một sai lầm lớn, không biết phải sống quãng đời còn lại như thế nào. Vừa đi vừa khóc, hướng trường học đi.

Vừa đi đến bên cầu trên sông, cậu ấy đã thấy lão tứ đang đứng trên cầu chuẩn bị nhảy xuống.

Cậu ấy muốn chạy tới ngăn lại nhưng đã quá muộn.

Mà lão tứ trên người cột mấy cục đá, vừa nhảy xuống là trực tiếp chìm xuống đáy sông, cho nên không có người phát hiện ra.

Cậu ấy muốn gọi cảnh sát, nhưng mình vừa giết Vương Nhược Hi, không dám đối mặt với cảnh sát, chỉ có thể khóc lớn rồi lặng lẽ trở về ký túc xá.

Ai ngờ vừa vào phòng ký túc lại thấy lão tứ ở trong phòng, nhưng mình tuyệt đối không có khả năng nhìn nhầm, chắc chắn đã nhìn thấy lão tứ nhảy xuống sông.

Vì thế cậu ấy nhân cơ hội ra ngoài một chuyến và gọi điện thoại cho bà nội cậu ấy.

Bà nội cậu ấy là một bà đồng nổi tiếng ở quê, bà nói rằng hồn ma chết đuối phải tìm người thay thế vào ngày chết mới có thể đầu thai.

Nếu không mười năm mới có cơ hội tìm được người thay thế, nếu không thể tìm được sẽ bị mắc kẹt vĩnh viễn trong nước.

Cho nên lão tứ chắc chắn quay lại tìm người thay thế.

Nhưng quỷ nước tìm thế thân chỉ có hai phương pháp:
Đầu tiên là lừa người xuống vùng nước nơi mình chết đuối.
Thứ hai là tìm người có ngày sinh trùng với ngày sinh chính mình rồi lập kế hoạch.

Chị cả đem ngày sinh của ba người chúng tôi nói cho bà nội cậu ấy biết.

Bà nội nói ngày sinh của tôi là gần với lão tứ nhất, lão tứ nhất định sẽ tấn công tôi.

Nếu muốn cứu tôi, việc đầu tiên phải làm là dùng bùa phép đánh đến hồn phi phách tán.

Nhưng cậu ấy không muốn làm như vậy với lão tứ, như vậy quá tàn nhẫn, dù sao họ cũng là bạn cùng phòng ký túc xá nhiều năm.

Một cách khác là dùng hoàn cảnh để phá vỡ thế cục.

Nếu chúng tôi dùng thủ đoạn trước mặt lão tứ, chỉ cần chờ đến rạng sáng, lão tứ tự mình rời đi thì chúng tôi mới có thể sống sót.

Nhưng điều kiện tiên quyết là không được nói ra sự thật, nếu không cục diện sẽ bị phá hủy và mọi người đều sẽ bị ch.ế.t.

Chị cả đem sự tình nói một cách rõ ràng hơn rất nhiều, nhưng sự việc bị đảo ngược quá lớn tôi tạm thời không thể chấp nhận được.

Tôi vô thức nhìn Tiểu Mạn, Tiểu Mạn gật đầu hoàn toàn thừa nhận lời của chị cả nói.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy khó chịu.

Vì nếu như lão tứ thật sự là q.u.ỷ vậy làm sao có thể nhốt cậu ấy trong nhà được?

Hơn nữa, vừa rồi khi gặp q.u.ỷ cản đường cậu ấy có nhiều cơ hội ra tay với tôi như vậy, tại sao còn muốn trở về.

Tôi chợt nghĩ đến lời lão tứ nói với tôi trước đây, lão đại là một người thông minh, những người như chúng tôi làm sao có thể theo kịp suy nghĩ của cậu ấy.

Chẳng lẻ vừa rồi Tiểu Mạn đã bị chị cả PUA tẩy não, mục tiêu cuối cùng của chị cả chính là tôi.

Nhưng nghĩ lại, không phải chỉ tìm người thế thân thôi sao?

Giống như Tiểu Mạn ăn cơm thế thân, hay như những lời nói dối của q.u.ỷ cản đường?

Tại sao mọi việc lại phức tạp như vậy?

Đầu tôi như muốn lớn ra rồi.

16.
Chị cả thấy tôi vẫn còn ngơ ngác, liền nói thẳng, nếu không phải vừa rồi cậu ấy gọi bà nội xuất hồn tới cứu tôi thì tôi đã bị mang đi khi gặp q.u.ỷ cản đường lúc đi với Tiểu Mạn rồi.

Tôi há hốc mồm, thì ra bà cụ đó là bà nội của chị cả.

Nhưng tại sao cuối cùng bà ấy lại bảo tôi không được tin tưởng ai cả.

Dù cho lời bà ấy nói có bị lộ ra thì chỉ cần ám chỉ không được tin tưởng lão tứ là được.
Hoặc ám chỉ tôi nếu có vấn đề gì thì gặp chị cả.

Vì cớ gì lại không thể tin tưởng bất cứ người nào.

Nếu bà cụ là người tốt muốn cứu tôi, thì bọn chị cả, Tiểu Mạn và lão tứ thì bọn họ là một nhóm và đều muốn hại tôi, các cậu ấy buổi tối nay đều đã ch.ế.t.

Và mục tiêu của bọn họ chỉ có tôi, ai chiếm được sẽ là của người đó.

Bởi nếu muốn tìm thế thân trong một đêm, thì họ bắt đầu từ người mà họ quên thuộc nhất.

Cho nên, khi thấy ai trong số bọn họ gần thành công thì họ hợp sức tấn công người đó.

Nhưng xác xuất này quá thấp.

Còn có một khả năng khác là chỉ một chị cả ch.ế.t.

Phương pháp thế thân của cậu ấy là dẫn dụ tôi đến gặp bà nội cậu ấy, rồi nhờ bà nội cậu ấy giúp mình hoàn thành việc thế thân.

Không ngờ tới lão tứ đột nhiên xuất hiện, rồi đem m.á.u chó đen vẩy lên làm gián đoạn quá trình của bà ấy.

Để tình hình không bị xóa trộn bà ấy ném cho tôi một câu nói khó hiểu để giấu tôi, tạo cư hội cho chị cả thiết lập lại kế hoạch.

Chị cả sau đó dùng thủ đoạn che đậy, bịa ra một tin tức, đầu tiên tẩy não Tiểu Mạn, sau đó chuyển trọng tâm lên người lão tứ.

Rồi PUA tôi, đem tôi vào cơn mê loạn một lần nữa, rồi chờ bà nội ra tay.

Sau khi phân tích theo cách này, tôi nghĩ phương án thứ hai có nhiều khả năng xảy ra hơn.

Mà giờ phút này, mấu chốt không phải là tin tưởng người nào hay chuyện ma quỷ gì, mà là phải tin vào sự thật khách quan.

Lúc này, sự thật trong mắt tôi là bức tượng Phật trong phòng kia.

Người và q.u.ỷ đều có thể nói dối, nhưng Phật thì không.

Vì thế, tôi nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Tôi phải duy trì sự nghi ngờ của mình đối với chị cả để tránh cô ấy nghi ngờ mình.

Đầu tiên, tôi khẳng định tất cả lời nói của chị cả, sau đó nói rằng tất cả sự tin tưởng này đều phải có tiền đề, tức là cậu ấy phải chứng minh mình không phải là q.u.ỷ.

Nói cách khác, cô ấy phải ăn thịt dê.

Chị cả thế mà lại vui vẻ đồng ý.

Nhưng chính vì cô ấy đồng ý quá dễ dàng nên tôi kết luận rằng cậu ấy có điều gì đó không ổn.

Bởi vì lúc này cậu ấy đáng ra nên tức giận và mắng tôi vô ơn.

Hoặc nghĩ cách gi.ế.t lão tứ trước rồi mới từ từ nói cho tôi biết lý do, thay vì vội vàng chứng minh cho tôi thấy cậu ấy không có chuyện gì.