Chương 3 - Quy Tắc Của Hồng Lâu

09.

Mới vừa rồi Lâm Đại Ngọc vẫn còn sống sờ sờ đứng dưới tàng cây, lúc nhìn thấy tôi dường như có hơi kinh ngạc, cúi người hành lễ:

“Tôi mới về từ Tô Châu nên chưa từng gặp bà đây.”

“Tôi là thân thích xa, cô không biết là phải.”

Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Lâm Đại Ngọc liền kiếm cớ rời đi.

Tôi chỉ mừng vì không thấy Lâm Đại Ngọc ch..ôn hoa.

Dù sao tôi cũng không có cách nào xác định quy tắc bốn năm cái nào là thật, tốt nhất là tránh bớt quy tắc có thể gây ra tình huống.

Nhưng tôi lại quên mất tôi vừa mới nhìn thấy x..ác của Lâm Đại Ngọc.

Dù không phải ng..ười số..ng, nhưng xác đã bị ph..anh th..ây thì làm sao còn có thể xuất hiện lần nữa chứ?

Toàn thân tôi đều đang r..un rẩy, mùi hoa cúc bay vào mũi tôi.

Tiếng của Giả mẫu từ xa truyền đến: "Bà thông gia, mau tới ăn đi này.”

“Giả mẫu là ân nhân của bạn, mọi yêu cầu của bà phải được thỏa mãn.”

Nhưng nếu quy tắc của Giả mẫu là giả thì dù tôi không làm theo quy tắc của bà ta cũng sẽ không bị tr..ừng ph..ạt.

Tôi lại nghĩ tới những con gi..un đen ngọ ngoạy và mấy cục thịt x..ác ch*t kia, có lẽ so với quy tắc của Giả mẫu thì quy tắc của Đại Quan Viên mới là sai.

Từ lúc bắt đầu phủ định tôi không được vào Đại Quan Viên, tôi vẫn luôn đi theo quy tắc, nói không ngừng nghỉ, cố ăn thức ăn của Đại Quan Viên.

Nhưng mọi thứ vẫn không ổn, không ai đáp lại tôi, còn phải ăn x..ác của Đại Ngọc.

Nói cách khác, quy tắc thứ ba có nhiều khả năng sai nhất.

Có lẽ tôi đã vi ph..ạm quy tắc rồi!

Tôi chỉ một mực lo lắng h..ậu qu..ả của việc vi ph..ạm quy tắc nên đã ngừng ăn, cũng không nói chuyện nữa.

Thậm chí còn phớt lờ Bản Nhi đang chạy tới kéo tay áo tôi: "Đừng nghe bọn họ.”

Âm thanh cuối cùng cực kỳ nhỏ rơi vào không trung, tôi cũng không để ý đến, chỉ rối rắm kế tiếp nên làm gì.

Trong lúc tôi đắn đo không chắc thì tình hình trong phòng đã hoàn toàn nghiêng trời lệch đất, tất cả mọi người không quan tâm đến hình tượng quý tộc thường ngày nữa, tiếng tr..anh c..ãi ồn ào không dứt bên tai.

“Là cô d..ọa bà ta chạy mất phải không?”

“Bà ta phát hiện ra chúng ta rồi ư? Không phải chứ?”

“Đây chính là người cuối cùng, nếu th..ất b..ại thì phải đợi thêm ba mươi năm nữa.”

“B..ắt bà ta lại, giống như mấy con trước kia ấy.”

“Bà ta tr..ốn không th..oát đâu! Bà ta đã vi ph..ạm quy tắc rồi!”

Tiếng nói trong phòng từ thì thầm m..ưu m..ô cho đến dần kịch liệt hơn, như thể muốn đ..âm th..ủng màng nh..ĩ tôi.

Cửa bị ph..á cái rầm, một con qu..ái v..ật x..úc t..u đầy người chạy ra.

Trên mình qu..ái v..ật phập phồng xuất hiện rất nhiều khuôn mặt người, đều là mấy người Giả mẫu và chị Phượng.

Khuôn mặt không có m..ắt của Bản Nhi phát h..oảng, nó hét lên "chạy mau", chớp mắt đã bị c..ắn n..uốt không còn một mảnh.

Con qu..ái v..ật chạy cực nhanh, những nơi nó đi qua chảy xuống một vũng d..ịch nh..ầy, cũng khiến Đại Quan Viên này lộ rõ nguyên hình.

Gạch bể ngói vỡ, cỏ dại mọc khắp nơi, kỳ lạ chính là chỗ đại sảnh lại hiện ra hình vòng tròn với mười hai tấm bia thật cao dựng xung quanh.

Chúng bị con qu..ái v..ật h..ung h..ãn đ..ập n..át thành từng mảnh, trong không khí tràn ngập mùi m..ốc ẩm ướt và mùi t..anh h..ôi.

Biến cố xảy ra quá nhanh, Giả Bảo Ngọc không biết từ đâu lao ra kéo tôi chạy về phía xa.

Qu..ái v..ật đuổi sát ở phía sau, x..úc t..u thật dài của nó duỗi ra trên không.

Một cái x..úc t..u móc trên lưng tôi, lập tức b..ứt ra một miếng th..ịt, khiến tôi đ..au đến nhe răng tr..ợn mắt.

Tôi há miệng thở hồng hộc, hét lên với Bảo Ngọc đang kéo tôi:

“Bảo Ngọc, bà chạy không nổi nữa, chạy không nổi nữa.”

Bảo Ngọc kéo tôi hết rẽ trái rồi lại rẽ phải vào một con hẻm nhỏ, cuối hẻm có ánh sáng lập lòe.

Cuối cùng cũng dừng lại, bộ x..ương già của tôi ơi.

Không đợi tôi kịp thở, Bảo Ngọc đột nhiên há miệng, dùng hai tay x..é môi, móc ra một viên ngọc đỏ như m..áu ở gốc l..ưỡi.

Ở giữa viên ngọc có một vệt m..áu nhạt nổi bật, là hình dạng một đóa hoa.

Lúc này Bảo Ngọc đâu còn hình tượng công tử nhà giàu gì nữa, miệng bị x..é ra, ngay cả biểu cảm cũng không nhìn rõ được.

Nhưng hắn lại nói: "Đi tìm Lâm Đại Ngọc, cô ấy sẽ giúp bà.”

Tại sao Lâm Đại Ngọc lại giúp tôi?

Không phải tôi đã gi*t cô ấy sao? Sao cô ấy còn có thể giúp tôi?

10.

Tiếng gào rú của qu..ái v..ật ngày càng gần, tiếng nói cũng dần biến thành tiếng của Giả mẫu và chị Phượng.

“Ở lại với bọn ta không tốt sao? Trong tổ ấm giàu sang này ngươi có thể hưởng thụ cực lạc vĩnh cửu.”

“Bọn ta sắp tìm được các ngươi rồi.”

“Bảo Ngọc! Bảo Ngọc!”

Trong mắt Bảo Ngọc tràn đầy s..ợ hãi, hắn như biến thành người khác, nhanh chóng dúi viên ngọc vào tay tôi.

“Nhất định phải giữ vật này cẩn thận! Đưa nó cho Đại Ngọc!”

Con qu..ái v..ật không vào hẻm được, chỉ có thể duỗi x..úc t..u vào s..iết ch..ặt eo Bảo Ngọc.

Tôi dùng hết sức lực cuối cùng kéo Bảo Ngọc, nhưng vẫn không chống nổi sức mạnh của con qu..ái v..ật.

“Tìm được Đại Ngọc hãy nói với cô ấy, dù có trải qua bao nhiêu kiếp thì cuối cùng tôi vẫn sẽ phụ cô ấy, bảo cô ấy đừng c..ố ch..ấp nữa.”

Trong sách viết, Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc cuối cùng không đến được với nhau, chung quy vẫn là một đôi o..án lữ. Vào giây phút cuối cùng khi con qu..ái v..ật cuốn Bảo Ngọc đi, ánh mắt hắn trở nên sáng trong, hét to với tôi:

“Bà phải nhớ rõ bà là ai! Đừng để thế giới này mê hoặc!”

Tôi chạy thẳng vào con hẻm hướng tới lối ra, bỗng hụt chân r..ơi x..uống một cái hố sâu.

Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một mỹ nhân liễu yếu đào tơ đang cầm cuốc, s..iết ch..ặt khăn nhìn tôi, hơi nhíu mày liễu lại.

“Bà lão này, bà thật v..ô l..ễ!”

Con qu..ái v..ật cũng không đ..uổi theo nữa, tôi nhìn quanh bốn phía thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái t..im lại nhảy lên.

Cảnh này, là Đại Ngọc ch..ôn hoa!

“Nếu gặp Đại Ngọc ch..ôn hoa, xin nhanh chóng tìm hoa cho cô ấy!”

Đây là quy tắc thứ tư.

11.

Nhưng trong khoảng sân hoang vu này ngoại trừ giấy vàng đầy đất thì tìm hoa đâu ra?

Trong sách kể toàn bộ Đại Quan Viên chính là một vườn hoa lớn, hoa nở rộ bốn mùa.

Nhưng từ lúc bước vào Đại Quan Viên tới nay, ngoài mấy loại hoa cúc mọc đầy sân vừa nãy thì tôi cũng chưa từng thấy loại hoa nào khác.

Sắc mặt Lâm Đại Ngọc dần lạnh đi, càng lúc càng s..iết ch..ặt cây cuốc trong tay.

Tôi biết, nếu không tìm được hoa cho cô ấy, rất có thể tôi sẽ vi ph..ạm quy tắc lần nữa.

Lần này cũng không có Giả Bảo Ngọc nào giúp tôi.

Giả Bảo Ngọc!

Tôi lấy viên ngọc ấm áp trong ng..ực ra, dùng góc áo lau lau, một đóa hoa nho nhỏ lẳng lặng nằm trong viên ngọc ửng đỏ.

Giả Bảo Ngọc nói, đưa vật này cho Lâm Đại Ngọc, cô ấy sẽ giúp tôi.

Ở giữa viên ngọc này cũng có hình một bông hoa, cũng miễn cưỡng xem như là một đóa hoa.

Dù sao, tôi cũng không thể quay lại con hẻm để chạy về tìm hoa cúc. Tôi đưa viên ngọc ra thì thấy Đại Ngọc sững người, cây cuốc trước mặt nặng nề rơi xuống bùn.

“Anh ấy, anh ấy đã nói gì?”

Tôi nói với cô ấy tất cả những gì Bảo Ngọc đã nói trước khi ch*t, Đại Ngọc vừa lau nước mắt vừa cất viên ngọc vào trong ng..ực. Đợi b..uồn đủ rồi cô ấy mới để ý đến tôi.

“Làm khó bà hao tâm tổn trí, lần đầu tiên thấy có người đến được chỗ tôi.”

Nói cách khác, trước đây từng có người đến, nhưng đều ch*t ở ba quy tắc đầu tiên.

Đại Ngọc thổi gió, để lại cho tôi một câu mập mờ.

“Bà phải nhớ kỹ bà là ai, trong Đại Quan Viên không có ng..ười số..ng, mà chỉ có ng..ười số..ng mới có thể giúp đỡ ng..ười số..ng.”

Tôi chợt nhớ đến dòng chữ dưới đền thờ.

“Có một quy tắc là giả.”

Nếu đó không phải do ng..ười số..ng viết thì sao? Người bị treo trên đền thờ đều không có ai là ng..ười số..ng.

Họ đang cố tình l..ừa tôi vi ph..ạm quy tắc!

Thế nên sau khi quay lại, chỉ sau khi tôi ngừng nói chuyện, không ăn thức ăn nữa thì họ mới nổi gi..ận, kêu gào nói tôi vi ph..ạm quy tắc.

Dòng chữ đó chính là do con qu..ái v..ật viết!

Nhưng tại sao Giả Bảo Ngọc lại chỉ dẫn tôi tìm tới Lâm Đại Ngọc, nói cô ấy sẽ giúp tôi.

Giả Bảo Ngọc không phải ng..ười số..ng, làm sao có thể giúp tôi!

12.

Tôi đột nhiên quay đầu lại thì thấy Lâm Đại Ngọc cũng biến thành bộ dạng con qu..ái v..ật nọ, giấy vàng bay tứ phía, mùi nhang đèn truyền đến.

Lâm Đại Ngọc giơ cây cuốc n..ện vào chỗ tôi, tôi l..ăn một vòng r..ơi x..uống cái hố vừa mới đào xong.

Ngay cả Lâm Đại Ngọc cũng là giả!

Giả Bảo Ngọc l..ừa tôi, dê chui vào miệng cọp.

Tiếng bước chân Lâm Đại Ngọc từ từ đến gần, lộc cộc lộc cộc.

T..im tôi đ..ập thình thịch vang trời, đổ mồ hôi lạnh đầy người.

Thế nhưng tôi lại chạm phải một vật cứng bên dưới, là một cái gối sứ.

Tôi từng học một ít lịch sử nên cũng biết chút ít về di vật văn hóa, hình dạng và cấu tạo này là chuyên dùng để chôn cùng.

Trong đầu thoáng sáng tỏ, tôi dường như đã hiểu ra.

Lâm Đại Ngọc sao có thể ch*t rồi sống, sống rồi ch*t nhiều lần như vậy.

Dù là một cái x..ác thì cũng không phải.

Bắt đầu từ giây phút tôi xuyên qua, người cả phủ đều tìm đủ mọi cách xem thứ tôi đem đến có đủ nhiều hay không, hoặc tôi có phải già Lưu hay không.

Thật ra ngay từ đầu, bọn họ đã biết tôi không phải già Lưu.

Tất cả đều đã được m..ưu tính từ trước.

Nhiệm vụ của tôi chính là đem Lâm Đại Ngọc bị s..át h..ại vào để bổ sung năng lượng cho cái gọi là Giả phủ, là Đại Quan Viên.

Và "Lâm Đại Ngọc" tiếp theo sẽ duy trì cốt truyện của Lâm Đại Ngọc đi hết đời này.

Còn tôi thì sao?

Bọn họ nhiều lần nhấn mạnh, bảo tôi nhớ kỹ tôi là ai, rốt cuộc tôi là già Lưu hay là chính tôi?

Cái cuốc đ..ập vỡ gối sứ, Lâm Đại Ngọc cứng đờ, cũng để tôi có cơ hội leo lên, người đầy mùi đất, tôi đ..ẩy m..ạnh Lâm Đại Ngọc xuống hố.

Trong sách miêu tả Lâm Đại Ngọc đẹp tựa thần tiên, thế nhưng Lâm Đại Ngọc trước mặt tôi toàn thân lại đầy x..úc t..u r..ăng n..anh, cả khuôn mặt tựa như qu..ỷ đói.

“Ngươi không phải Lâm Đại Ngọc!”