Chương 3 - Quy Tắc Con Dâu Mới Của Nhà Họ Hướng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Người ta đi đường xa đến, chị còn khóa cả cửa không cho vào. Làm vậy không phải cách cư xử đâu…”

Chắc bố mẹ Hướng Cần Hạo không ngờ tôi nhìn có vẻ hiền lành nhưng lại rất cứng rắn.

Bao nhiêu người vây quanh, tôi vẫn kiên quyết không nhượng bộ.

Mẹ Hướng tức giận, quát lên:

“Tám vạn còn ít, mười vạn mới đúng!”

“Cộng thêm tiền thuốc men cho con bé nhà bác nữa. Nếu không đưa, thì mời quay về. Nhà họ Hướng không chấp nhận một cô con dâu như thế!”

Lúc này, mọi người xung quanh đều im lặng.

Ai nấy đều nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, cũng cảm thấy mẹ Hướng Cần Hạo đã đi quá giới hạn.

Tôi lại mỉm cười.

Tôi nhìn người bạn trai đang đứng bất động ở phía cửa, chứng kiến tôi bị cả nhà anh chèn ép mà không dám lên tiếng.

Tôi cười.

Chuyến đi lần này, không hề uổng phí.

Ít nhất tôi cũng nhìn rõ một điều: dù bình thường anh có đối xử tốt với tôi đến đâu, nhưng một khi dính đến gia đình, anh sẽ không đứng về phía tôi.

Nếu kết hôn với một người như vậy, cả đời sau chắc chắn tôi sẽ phải chịu đựng, mà tôi thì không muốn sống như thế.

Nước mắt đã dâng đầy, tôi nhìn Hướng Cần Hạo, hỏi:

“Anh thấy sao?”

Hướng Cần Hạo do dự:

“Mộ Mộ, tính cách của em nên thay đổi một chút. Dù sao họ cũng là bố mẹ anh. Sau này chúng ta là người một nhà…”

“Đủ rồi.”

Tôi ngắt lời, dứt khoát.

Lúc này còn nói “người một nhà” thì có nghĩa gì nữa?

Mẹ Hướng giận dữ kéo Hướng Cần Hạo ra sau:

“Con bé này làm loạn như thế mà con còn bênh à? Bây giờ còn chưa cưới mà đã thế, cưới về rồi thì sao? Bác làm vậy cũng chỉ vì nghĩ cho con! Con không phân rõ đúng sai nữa à?”

Bố Hướng cũng lên tiếng mắng tôi:

“Con trai bác là người đầu tiên trong làng học lên tiến sĩ, cháu có hiểu tiến sĩ là gì không?”

Em gái Hướng lúc này cũng ngừng khóc, đứng chỉ vào tôi nói:

“Anh tôi là nhân tài nghiên cứu khoa học, từ nhỏ đã luôn đứng nhất lớp, còn chị thì sao? Đã bao giờ đứng nhất chưa?”

“Nhà chị cũng chẳng giàu có gì. Nếu không phải vì anh tôi thích chị, thì anh ấy đã làm con rể trưởng thôn rồi!”

Nghe tới đây, tôi bật cười.

Đúng là tôi chưa từng đứng nhất lớp, nhưng mỗi lần Hướng Cần Hạo đến nhà tôi ăn cơm, anh ấy có vẻ gì là từng ăn hải sản 5.000 tệ đâu?

Học giỏi có thể giúp người ta nhận ra sự khác biệt về giai cấp, nhưng không có nghĩa là vượt qua được nó.

Tôi khẽ gật đầu.

Trên mặt mẹ Hướng hiện lên vẻ hài lòng:

“Biết điều như thế thì sớm nói ra, khỏi phải làm mất thời gian của mọi người. Nào, quét mã chuyển khoản cho bác là xong.”

Em gái Hướng thì nhếch mép, làm mặt trêu chọc tôi.

Bố Hướng hừ lạnh một tiếng, mở cửa gọi mọi người vào.

Hướng Cần Hạo thở phào, cúi xuống nhặt kính giúp tôi.

Còn tôi, chỉ khẽ mỉm cười.

“Dì ơi, có lẽ dì hiểu nhầm rồi.”

Mẹ Hướng khựng lại:

“Hiểu nhầm gì?”

Trước ánh mắt đầy tò mò của cả nhà, tôi bình thản nói:

“Ai muốn làm con dâu nhà họ Hướng thì hãy tự đi mà trả tiền. Còn cháu thì, không muốn nữa rồi.”

5

Hồi còn đi học, anh ấy chăm chỉ lắm, không giống mấy nam sinh khác suốt ngày chỉ biết chơi game, tụ tập đi chơi.

Tôi đã quan sát anh ấy một thời gian, phát hiện ra anh không chỉ đối xử tốt với người thân quen mà với người lạ cũng rất tử tế.

Anh còn từng cứu mấy con mèo hoang nữa, mà chưa bao giờ tự ti vì nhà nghèo.

Chính cái tính cách không bao giờ từ bỏ ước mơ ấy mới là điều hấp dẫn tôi nhất.

Nhưng giờ nghĩ lại, anh ấy từ nhỏ đã sống trong môi trường đơn thuần, chỉ cần lo học là được.

Khi không gặp vấn đề gì lớn, Hướng Cần Hạo đương nhiên có thể sống yên ổn, dễ chịu.

Nhưng một khi động chạm đến lợi ích của mình, anh ấy lại trở nên như vừa nãy.

Chỉ biết đứng một bên nhìn, hoặc vờ như không biết gì.

May mà mọi chuyện xảy ra trước khi cưới, để tôi có cơ hội nhìn rõ bản chất của cả gia đình họ. Cũng chưa muộn.

Đã tới nước này rồi, tôi muốn xem thử Hướng Cần Hạo và bố mẹ anh ấy còn định giở trò gì nữa.

Tôi cố ý ngoan ngoãn gật đầu, nói là nãy giờ do tôi mất bình tĩnh.

Hướng Cần Hạo thấy tôi không làm ầm lên nữa thì thở phào nhẹ nhõm.

Anh nhìn tôi mấy lần, như đang đấu tranh dữ dội trong lòng, cuối cùng mới lên tiếng:

“Mộ Mộ, dù sao thì chuyện vừa rồi em cũng sai. Tám vạn này, em vẫn phải đưa.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)