Chương 2 - Quý Phi Buông Xuôi Rồi
[ZHIHU] QUÝ PHI BUÔNG XUÔI RỒI (2/11)
Tác giả: Tiêu Bảo Quyển - 销宝卷
Editor: Mèo thích ăn Pate - /ᐠ。ꞈ。ᐟ\
_______________________
2.
Đó là khoảng thời gian thật lâu thật lâu trước đây, hẳn là… 70 năm trước.
Năm ấy ta 10 tuổi, Hoàng Thượng 7 tuổi. Khi đó ta còn chưa phải Quý phi, hắn cũng chưa phải Hoàng Thượng.
Quá trình quen biết của chúng ta cũng có thể coi là lãng mạn, là do ta đào được hắn ở bãi tha ma.
Từ nhỏ ta đã là một đứa trẻ lang thang, không cha không mẹ, dựa vào ăn xin, lừa gạt rồi trộm cắp để tự mình nuôi sống bản thân. Ngày đó, ta nghe người ta nói ở bãi tha ma ngoại ô có một đám người c.h.e.t. vừa được lôi tới, ta liền thừa dịp đêm khuya vắng người, đến bãi tha ma mò trộm của cải của người c.h.e.t.
Vận may làm một kẻ trộm của ta lần này khá tốt, trên người một đứa nhỏ mà ta cũng có thể moi ra được một tấm kim bài.
Ta giấu tấm kim bài vào trong ngực, đang chuẩn bị rời đi thì đứa nhỏ bất ngờ làm một pha xác chết vùng dậy, túm chặt lấy cổ chân ta “Không cho phép ngươi cướp đồ của ta!”
Trời đã quá nửa đêm, vậy mà ta lại bị một x.a.c c.h.e.t truy đuổi từ thành Bắc tới thành Nam, cuối cùng bị kẹt lại ở ngõ cụt.
Hắn đánh ta một cái rồi lần mò, sờ soạng trên người ta lục tìm tấm kim bài nhưng tìm mãi cũng không ra.
Mà ta lại ra vẻ vô lại mà mắng hắn.
“Ngươi ức hiếp ta, huhuhu…”
“Trinh tiết của ta đã không còn, ta không còn lí do gì để sống trên cõi đời này nữa, huhuhu…”
Hắn bị ta giở trò thì trở nên xấu hổ.
Trong chốc lát, hắn trầm mặc còn ta thì khóc toáng lên.
Hắn thở dài, ngồi xổm trước mặt ta “Ta là nam tử hán đại trượng phu, nếu đã hủy hoại trinh tiết của ngươi, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Ngươi theo ta đi, trở thành thiếp của… của ta.”
“Làm thiếp của ngươi á?” Ta ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Xin hỏi vị công tử này, ngài bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ta 7 tuổi.”
Gừ gừ, một đứa nít ranh mới tí tuổi kia mà đòi nạp một cô nương 10 tuổi như ta làm thiếp.
Ta nói: “Ta phải làm chính thê, ai thèm làm thiếp chứ!”
Hắn nhíu mày: “Nữ tử xuất thân hèn mọn như ngươi sao có thể xứng làm chính thê của ta?”
“Ngươi không muốn lấy lại tấm kim bài của ngươi nữa chứ gì?”
“............Được rồi.”
Vì thế, vào buổi tối hôm ấy, tại con hẻm nhỏ hôi hám chật chội, trước sự chứng kiến của mấy mống chuột nhắt, ta và hắn kết thành vợ chồng.
Sau khi bái thiên địa, chúng ta nói cho nhau nghe về danh tính và ngày sinh nhật của đối phương.
Hắn tên Thần Lãng, sinh vào một buổi sớm tinh mơ*.
*nguyên văn là 清晨: thời điểm ngay sau khi mặt trời mọc vào khoảng 5:00-6:30 sáng
Ta tên Tiểu Mãn, sinh vào tiết tiểu mãn*.
*Tiểu Mãn là tiết khí thứ 8 trong năm, có nghĩa đen là ”một chút tròn đầy”, là thời điểm ánh sáng mùa hạ mạnh mẽ hơn, mực nước và nhiệt độ tăng lên, Đất Trời hội tụ đầy đủ các điều kiện thuận lợi.
Nếu đã kết thành vợ chồng rồi, ta liền dẫn hắn trở về nhà của ta — một cái lều bằng rơm rạ bần hàn ở thành Nam.
Cái lều rơm không đủ lớn, hai người chen chúc nhau có hơi chật chội, chỉ có thể nằm sát vào nhau.
“Ngươi có biết điều chúng ta đang làm được coi là gì không?” Hắn hỏi ta.
“Coi là gì cơ?”
“Đêm động phòng hoa chúc đó.”
“Đêm động phòng hoa chúc là gì?”
“Đôi nam nữ sau khi kết thành vợ chồng, ngủ cùng nhau đêm đầu tiên, được gọi là đêm động phòng hoa chúc.”
“Ồ, vậy đêm động phòng hoa chúc phải làm những gì?”
“Cái này ta cũng không rõ lắm, bà vú của ta nói, phải đợi ta lớn thành một thanh niên trai tráng rồi mới dạy ta được.”
“Mẹ ruột của ngươi đâu?”
Hắn không đáp lại.
Một lúc sau, ta lại nghe thấy tiếng hắn nhỏ giọng nức nở.
“Chao ôi, tướng công đáng thương của ta………” Ta ôm chặt lấy hắn, tựa sát vào người hắn, sau đó liền thiếp đi.
Nếu đã trở thành một gia đình, chúng ta sẽ cùng nhau sống thật tốt.
Thần Lãng cũng không đòi ta tấm kim bài nữa, hắn yêu cầu ta giữ giúp hắn, tương lai ắt sẽ có lúc cần dùng tới.
Vốn dĩ ta đang định lén lút mang tấm kim bài đi bán, nhưng ta sợ bị Thần Lãng đánh c.h.e.t nên trước hết đành phải nhẫn nhịn cái đã.
Có thêm một người phu quân tức là có thêm một cái miệng ăn, càng phải cố gắng ăn xin, lừa bịp, trộm cắp hơn mới có thể nuôi sống được hai người chúng ta.
Mấy ngày đầu tiên, Thần Lãng còn không đồng ý thông đồng cùng ta làm bậy làm bạ. Sau đó, hắn chịu khuất phục trước cơn đói khát, miễn cưỡng theo ta lăn lộn kiếm sống.
Có một kẻ võ công cao cường như Thần Lãng yểm trợ, mỗi ngày chúng ta đều thu hoạch được một vố lớn.
Hôm nay mò được con gà đem về nướng, ngày mai bắt được con thỏ mang đi gặm, ngày mốt lại trộm được hai bộ quần áo cũ về mặc, cuộc sống của chúng ta trôi qua ngày càng sung túc.
Hai chúng ta được ăn ngon, cơ thể cũng mau lớn, chưa đến hai năm, Thần Lãng đã cao hơn ta một cái đầu. Buổi tối cùng nhau ngủ chung trong lều rơm không hề thoải mái một chút nào.
Thần Lãng nói chúng ta phải đổi một chỗ trú mới.
Ta vò đầu bứt tai, cái này hơi khó à nha, giá cả phòng trọ ở kinh thành rất cao.
Thần Lãng nói hãy tin tưởng hắn, nhất định hắn sẽ làm nên việc lớn.
Ta nói: “Phu quân à, chàng đừng cố gắng gượng làm chi, thật sự không nổi đâu, ta còn giữ tấm kim bài của chàng đó………..”
Hắn trừng mắt với ta: “Đừng bao giờ nảy sinh ý đồ với tấm kim bài của ta! Nhớ rõ chưa?”
“Nhớ rõ rồi……..”
Hôm nay trời thật khuya hắn mới thấy hắn trở lại, mang về một viên ngọc vừa to vừa tròn huơ huơ trước mặt ta, “Nương tử, đây là viên dạ minh châu, vô cùng có giá trị, ta trộm được của thái sư đương triều đấy, thấy tướng công của nàng lợi hại ghê không?”
“Lợi hại ghê nha, tướng công để ta hôn hôn một cái nào!”
“Nương tử, hôn một cái!”
Chúng ta sống ở trong một ngôi nhà lớn. Đó là một túp lều tranh, có thể kê được một cái bàn, hai cái ghế, một cái bếp và một cái giường.
Thần Lãng nói, giá trị của viên dạ minh châu kia dù có mua chỗ ở lớn hơn cũng không thành vấn đề, nhưng dù sao cũng là đồ đi trộm, phải chi tiêu có chừng mực. Số tiền còn lại phải để dành tiêu dần, về sau còn phải nuôi thêm một đứa con nữa.
Đối với căn nhà này ta đã rất vừa lòng, chỉ là có chút tò mò: “Tướng công à, đứa nhỏ của chúng ta từ đâu chui ra vậy?
Thần Lãng nói: “Bà vú của ta từng nói, nam nữ kết thành vợ chồng sẽ có một đứa con.”
“Vậy tại sao chúng ta chưa có đứa con nào vậy?”
“Cái này ta cũng không rõ, mấy năm nay ta cũng tự hỏi bản thân về vấn đề này rồi, thế quái nào chúng ta vẫn chưa một đứa con vậy ta?”
“Vậy thì chờ thêm một thời gian nữa. Có thể con của chúng ta ở dưới đất vẫn chưa nảy mầm, đợi đứa nhỏ dài ra đủ chín rồi chắc chắn sẽ rơi xuống người chúng ta.”
“Ừ, nương tử nói chí phải.”