Chương 2 - QUỶ HOẠ SƯ
4.
Con thú này khá bướng bỉnh, xem ra không cho hắn hiện nguyên hình hắn sẽ không nhận.
“Có đúng không thì chúng ta chờ lát nữa sẽ thấy.”
Tôi lấy vài giọt máu trên tay, nhúng bút tụ linh vào máu viết chữ “điều khiển” lên trán và tứ chi của con ly miêu.
Thẩm Triết vừa rồi không chút để ý, đột nhiên tái mặt, ngã xuống đất co giật.
Khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo lăn qua lăn lại đau đớn, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một con ly miêu.
Anh ta nghiến răng giơ tay lên, cố gắng hết sức giữa hai lông mày ép ra một lời niệm chú, thân thể dần dần ngừng run rẩy.
"Con thú này thực sự khác biệt khi có vận may. Nó có thể phá vỡ pháp thuật của tôi."
Tôi ngoài miệng trêu chọc, nhưng trong lòng càng trở nên nghiêm nghị.
"Khà khà khà, không ngờ cô là một pháp sư. Nhưng khi cô gặp tôi, tôi chỉ có thể nói cô học nghệ không tinh, hôm nay chính là ngày ch. e. t của cô.”
Thẩm Triết nở nụ cười quái dị, lộ ra răng nanh sắc nhọn.
Anh ta quỳ bằng bốn chân, khí đen sau lưng ngưng tụ thành một cái đuôi đứng thẳng, sống lưng cao cao, tư thế tấn công, đôi mắt biến thành con ngươi thẳng đứng màu xanh lục.
Con ly miêu này đã có ngàn năm đạo hạnh, mượn vận may của rất nhiều con nhà giàu có sắp đắc đạo, nếu không có tụ linh bút, thật sự không thể làm gì được hắn.
Tôi lấy mực linh hồn ra, dùng tụ linh bút viết một thần chú lên bức tranh,Thẩm Triết bên kia được bao quanh bởi những bùa chú màu vàng.
Anh ta bay lên để thoát khỏi trận pháp, nhưng bị chặn lại, chú ngữ càng chuyển càng nhanh, càng co lại càng chặt hơn.
Thẩm Triết ở bên trong phát ra một tiếng kêu chói tai, sau đó hóa thành một làn khói đen chậm rãi tiêu tán.
Ly miêu tôi vẽ trên giấy sống động hơn một chút.
[Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Phim viễn tưởng? Có lẽ tôi đã đi ngủ quá muộn nên bị ảo giác.]
[Thì ra là tôi xem nhầm kênh. Đây không phải là phim khoa học mà là phim siêu nhiên.]
[Tuy nhiên, tôi là người thất học nên chỉ có thể bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình đối với chủ phòng, à không, đối với đại tiên bái phục!”]
[Thật đáng sợ, ban đêm sợ đến không dám ngủ, lúc vén chăn lên liền nhìn thấy Thẩm Triết, ôi không, là ly miêu.]
Sau khi hàng phục được con ly miêu tinh này, tôi hơi mệt nên tắt phát sóng trực tiếp.
Lúc rời khỏi, có người dùng tên Ngôi Sao Siêu May Mắn đã gửi tin nhắn cho tôi.
Nhưng hồn lực của tôi còn lại rất ít nên tôi không để ý đến.
Hơn nữa, tà khí của ly miêu này quá mạnh, tôi cần phải luyện chế nó rất nhiều mới có thể hấp thụ tu vi của nó.
Cùng lúc đó, bài viết về chuyện ly miêu hoán đổi thái tử trong vòng tròn Bắc Kinh lặng lẽ xuất hiện trên hot search.
Bình luận hot số một là: "Không biết kẻ phú nhị đại kém may mắn nào đã bị thay thế?"
5.
Ngày phát sóng trực tiếp thứ hai, trong phòng phát sóng trực tiếp có thêm rất nhiều người xem, phần lớn đều bị hấp dẫn bởi sự kiện của Thẩm Triết, cũng có một số ít là người xem hôm qua, hôm nay lại tới.
[Các anh em, các anh lại đến đây để chiêm ngưỡng đại sư à?]
[Tôi rất muốn đại sư vẽ chân dung của tôi, nhưng cảm giác thật kỳ lạ.]
[Không cần vẽ chân dung, tôi biết bạn là người ngày hôm qua nóinếu Thẩm Triết là ly miêu thì mình là chuột.]
[Anh ơi, anh vẫn còn nhớ điều này. Hôm qua em chỉ thản nhiên nói thôi. Bây giờ em rất ngưỡng mộ đại sư]
……
Ngay khi vừa bắt đầu phát sóng, một khán giả tên Bạch Chỉ Lan, một fan hâm mộ đã trực tiếp gửi cho tôi 20 bản đồ kho báu.
Tôi bấm vào kết nối phát sóng trực tiếp, trước màn hình xuất hiện một người đàn ông đeo kính gọng vàng, sắc mặt tái nhợt, như đã lâu không nhìn thấy ánh sáng.
"Xin chào chủ phòng, cô có thể vẽ cho tôi một bức chân dung của nữ thần được không? Tôi đã không gặp cô ấy đã năm năm rồi, tôi muốn nhìn thấy cô ấy mặc bộ sườn xám màu tím một lần nữa."
Anh ta cầm một bức ảnh lên cho tôi xem, trên ảnh chụp một cô gái mặc váy lụa màu xanh nhạt, trông nhẹ nhàng thanh thoát.
Tôi luôn cảm thấy người phụ nữ này trông quen quen, nhưng tôi không thể nhớ mình đã gặp cô ấy ở đâu.
Tiếng ồn ào trong phòng phát sóng trực tiếp buộc tôi phải tìm hiểu thêm.
[Người trong ảnh không phải là nữ diễn viên Bạch Chỉ Lan đã tuyên bố giã từ làng điện ảnh sao?]
[Kể từ khi Bạch Chỉ Lan giải nghệ năm năm trước, không còn vẻ đẹp cổ điển đích thực nào trong làng giải trí.]
[Nói mới nhớ, đã năm năm rồi tôi chưa thấy Bạch Chỉ Lan xuất hiện trên màn ảnh. Chủ phòng nên hứa với anh ấy, chúng tôi cũng muốn xem.]
Tôi nhìn Bạch Chỉ Lan trong ảnh, khuôn mặt xinh đẹp bình yên của cô ấy phủ lên một tia buồn bã, giống như một chiếc cốc thủy tinh dễ vỡ.
Tôi không khỏi cau mày nhìn người đàn ông với ý tứ không rõ ràng: "Anh có chắc chắn muốn tôi vẽ cô ấy không?"
Đôi môi mỏng không một chút máu của anh ta nhẹ nhàng nói: "Chắc chắn rồi."
Tôi cầm tụ linh bút, nhúng nó vào một ít mực cát màu tím, phác thảo lê tấm da dê, bức tranh này không khó vẽ, có thể hoàn thành chỉ trong ba hoặc hai nét.
Tôi đưa bức chân dung ra trước màn hình, người đàn ông đằng kia nhìn một cái rồi cười lớn: "Hahahahaha... cô đang vẽ cái gì vậy?"
Trong bức tranh chỉ có một cái bóng màu tím mơ hồ, nhưng không có phần thân dưới, chỉ lơ lửng trong không trung.
“Đây là Bạch Chỉ Lan.”
Người đàn ông đeo kính gọng vàng tỏ vẻ khinh thường: “Hôm qua cô đã vạch trần bộ mặt thật của Thẩm Triết, tôi vốn tưởng rằng cô là loại người có năng lực, nhưng bây giờ xem ra cô chỉ là một tên bịp vô tình phát hiện ra sự thật."
Tôi không tức giận khi anh ta hỏi tôi như vậy, tôi chỉ hỏi: "Vậy anh nghĩ cô ấy nên như thế nào?"
Trong mắt anh ta hiện lên một tia hồi tưởng và đau đớn không thể nhận ra: "Cô ấy chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc."
Trong phòng phát sóng trực tiếp fan của Bạch Chỉ Lan có chút không vui.
[Hãy để tôi chỉ cho bạn những gì bạn có thể làm. Bạn là người duy nhất thông minh. Bạn là một người rất thông minh.]
[Vừa rồi còn nói cô ấy là nữ thần, hiện tại lại nói là một người phụ nữ ngu ngốc, coi như đã rõ kẻ hai mặt như anh, anh trai.]
[Có vẻ như bạn đã quen thuộc với nữ thần. Trên thực tế, nữ thần có thể còn không biết bạn là con mèo hay con chó nào.]
Bình luận tràn ngập những lời chửi bới, nhưng người đàn ông đeo kính gọng vàng dường như không để ý đến, có chút thất vọng nói với tôi: "Có vẻ như tôi đã kỳ vọng quá cao vào cô."
Sau đó anh ta tắt kết nối phát sóng trực tiếp.
Màn hình tối sầm nhưng tôi biết anh ta vẫn chưa rời đi.
Rốt cuộc, anh ta thực sự muốn ai đó biết những gì anh ta đã làm.
Tôi nhìn thẳng vào camera, bình tĩnh nói: “Anh có chiếc dù nào có bề mặt ô mỏng manh như gelatin, tay cầm mịn như ngọc không?”
6.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, người đàn ông đeo kính gọng vàng lại xin kết nối, khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng hưng phấn:
“Sao cô không nói sớm, tôi đúng là có một cái ô, cô có muốn xem không? "
Sau đó, anh ta lấy ra một chiếc hộp gỗ gụ màu đen, cẩn thận lấy ra một chiếc ô giấy dầu trắng tinh xảo lạnh lẽo, vuốt ve những đường nét trên chiếc ô rồi hôn nó say đắm.
"Chiếc ô này là do tôi làm ra, là tác phẩm khiến tôi hài lòng nhất."
"Làm sao có thể không hài lòng được? Dù sao nó cũng là do anh dùng nữ thần của mình làm ra."
Người đàn ông kính gọng vàng không ngoài ý muốn nghe được điều này: “cô có thể nhìn ra được, cô vẫn có một chút năng lực đó, vậy tại sao cô lại biến thành bộ dạng như vậy?"
Tôi không trả lời chỉ hỏi lại: "Còn anh thì sao? Tại sao lại biến cô ấy thành một cái ô?”
"Cô thì biết cái gì? Tôi chỉ muốn giữ lại vẻ đẹp của cô ấy. Cô ấy quá xinh đẹp, cô ấy sinh ra để xuất hiện trên màn ảnh. Tôi sẽ để cô ấy ra nước ngoài và nổi tiếng khắp thế giới, thế nhưng cô ấy đã tuyên bố giải nghệ."
“Tôi đã trả giá rất nhiều để khiến cô ấy nổi tiếng, sau bao nỗ lực, sao cô ấy có thể nói bỏ là bỏ, cô ấy tại sao lại không nghe lời của tôi?”
[Đồ cầm thú, sao hắn lại có thể làm ra việc tàn nhẫn như vậy chứ?]
[Khó trách đã năm năm không có tin tức gì về nữ thần. Thì ra cô ấy đã bị giết năm năm trước.]
[Vì sao năm năm nay không có người phát hiện Bạch Chỉ Lan bị sát hại? Cô ấy không có gia đình sao? Làm sao con thú này có thể ứng dụng ngoài vòng pháp luật trong nhiều năm như vậy!]
Người đàn ông đeo kính gọng vàng vẻ mặt dần dần điên cuồng: “Cho nên tôi bỏ thuốc ngủ vào nước cô ấy uống để làm cô ấy ngủ. Tôi dùng dao m. ổ r. ạ. ch từng chút một ra trên da cô ấy, từ từ b. óc ra cả một mảnh.”
“L. ộ. t da được nửa chừng, cô ấy tỉnh dậy nhưng không thể cử động, cô ấy nhìn tôi một cách tuyệt vọng và buồn bã, giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy.”
“Tôi mềm lòng hỏi liệu cô ấy có sẵn lòng quay lại không, chỉ cần cô ấy đồng ý, tôi sẽ ngay lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện tốt nhất, nhưng cô ấy thực sự đã từ chối tôi.”
"A ha ha ha ha... Cô ấy lại cự tuyệt tôi cho nên tôi phải g. i. ế. t cô ấy. Cô cho rằng cô ấy là nữ nhân ngu ngốc sao, ha ha ha ha..."
Hắn cười đến khó thở, cười đến nước mắt ra tại khóe mắt.
Cơn giận sôi lên trong lồng ngực, tôi gần như phá vỡ mọi quy tắc sử dụng pháp thuật của mình lên người khác.
Lúc này có một khán giả tên Bạch Chỉ Lan xin kết nối, tôi tự hỏi biệt danh của hai người này giống nhau đến thế, chẳng lẽ lại là một kẻ điên khác đã hãm hại Bạch Chỉ Lan sao?
Sau khi do dự một lúc, tôi đồng ý kết nối.
Trên màn hình xuất hiện một cô gái với khuôn mặt trẻ thơ xinh xắn, đôi mắt đỏ hoe, như vừa khóc: “Xin chào chủ phòng, có thể chiếm chút thời gian phát sóng trực tiếp của cô được không? Nghe tên cầm thú này nói tôi thật sự không thể chịu được.”
Có vẻ như người này không cùng nhóm với người đàn ông đeo kính vàng, tôi gật đầu ra hiệu cho cô ấy tiếp tục.
Cô gái có khuôn mặt trẻ con hít một hơi thật sâu, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi là Tiếu Ngọc, hội trưởng fanclub Bạch Chỉ Lan. Tên súc sinh này là người đại diện của Bạch Chỉ Lan tên Kỷ Trạch và là người chồng bí mật của cô ấy.”
“Kể từ sau khi Bạch Chỉ Lan được phát hiện bởi một chương trình tài năng, Kỷ Trạch trở thành người đại diện của Bạch Chỉ Lan, nhưng anh ta không biết gì cả. Từ việc kéo tài nguyên, kết nối với các đoàn phim, nhận quảng cáo đều do một mình Bạch Chỉ Lần làm cả.”
Sau đó, Bạch Chỉ Lần đã đắc tội với một nữ diễn viên trong cùng đoàn, cô ấy gần như bị chèn ép, nhưng tên súc sinh này đã ép Bạch Chỉ Lan uống rượu với những đạo diễn đó, gần như là ..."
Tiếu Ngọc nghẹn ngào nói: "Thiếu chút nữa đã đưa cô ấy lên giường của đạo diễn, chị Bạch khoảng thời gian đó đã rất vất vả, sau đó, cuối cùng cô ấy cũng đã trở nên nổi tiếng, cuộc sống trở nên dễ dàng hơn.”
“Phải đến 5 năm trước, chị Bạch mới tuyên bố giải nghệ, chúng tôi là những đại fans biết rõ nội tình, tuy luyến tiếc chia tay cô ấy, nhưng chúng tôi vẫn mong cô ấy sống cuộc sống mà cô ấy mong muốn."
Kỷ Trạch ngắt lời cô ấy: “Cô muốn sống cuộc sống như thế nào? Nếu không phải tôi mang cô ấy ra khỏi núi, làm sao cô ấy có thể trở thành ảnh hậu? Cô ấy mãi mãi chỉ là cô thôn nữ trong khe núi nhỏ mà thôi!"
Tôi không nhịn được mà cười khẩy: "Cô thôn nữ à? Anh còn không biết vợ mình là ai."
"Anh có biết tôi đang vẽ gì không? Q u.ỷ núi, một linh hồn mọc lên trong núi, kẻ thống trị một thế giới nhỏ bé, cô ấy đã mất ba trăm năm để tu luyện thành một con người, nhưng anh đã giết cô ấy."
Kỷ Trạch tỏ vẻ khó tin: "Làm sao có thể? Cô ấy rõ ràng là một cô gái nông thôn."
“Anh nghĩ chiếc ô da người mà anh làm ra có thể tồn tại được năm năm? Nó có sáng bóng như xưa không? Dù có dùng hóa chất để bảo quản thì nó cũng chỉ trụ được vài tháng. Bởi vì cô ấy là q.u.ỷ núi, cô ấy từ thành người nên mang theo hồn lực, cho nên nó mới có thể tồn tại trong năm năm."
Kỷ Trạch ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc ô: "Cô ấy là q.u.ỷ núi, vậy tại sao cô ấy không chống cự lại tôi?"
Tôi lạnh lùng liếc nhìn anh ấy: "Có lẽ là vì trái tim cô ấy đã chết như ngọn đèn sắp tắt, cô ấy thà chết chứ không liên quan gì đến anh nữa."
Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Kỷ Trạch vẻ mặt đau khổ, đột nhiên hét lên điên cuồng: "Sao em dám, Bạch Chỉ Lan em sẽ không bao giờ thoát khỏi anh, ha ha ha ha ha ha..."
Sau đó anh ta lấy bật lửa từ trong túi ra rồi lẩm bẩm: "Chỉ Lan, đợi anh…”
Khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, một vụ nổ xảy ra trong nhà của Kỷ Trạch, ngọn lửa tàn sát bừa bãi đem Kỷ Trạch nuốt hết hoàn toàn.
Tiếu Ngọc không vui lắm khi nhìn thấy cái ch. ế. t của Kỷ Trạch, cô ấy chỉ rơi nước mắt nói lời cảm ơn với tôi trước khi rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
[Tên súc sinh đó chết thì tốt rồi, hắn hủy hoại một người vợ tốt như vậy, nếu tôi có một người vợ như thế này, tôi có thể sủng cô ấy lên trời.]
[Mạch não của một con thú quả thực khác với người thường. Nếu anh ta giết vợ mình và phải giải thích quá trình đó cho những người khác trong phòng phát sóng trực tiếp, anh ta cho rằng mình đang làm đúng, phải không?]
[Khi kể lại trải nghiệm gi. ế. t người của mình, chắc hẳn anh ta đã muốn ch. ế. t từ lâu. Có lẽ anh ta đã sống trong sợ hãi suốt 5 năm qua, sau khi chết mới thở phào nhẹ nhõm.]
[Như đã đề cập ở trên, sau khi bạn phân tích, tôi đột nhiên cảm thấy anh ta ch. ế. t dễ dàng như vậy, điều đó chẳng hề nhẹ nhõm chút nào.]
Kỷ Trạch đã ch. ế. t, đáng tiếc chiếc ô kia, có lẽ là Bạch Chỉ Lan...
"Haizz." Tôi nhịn không được thở dài.
"Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay thế là xong. Hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai.”