Chương 8 - Quẻ Xấu Và Tình Yêu Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Tôi chỉ thấy thương hại cô.” Lục Tu Viễn căm ghét đến cực điểm, “Từ hôm nay, cô bị sa thải, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Anh xoay người rời đi, Lâm Vũ Yên ngồi phệt xuống đất, trong mắt lóe lên tia điên loạn: “Thẩm Thanh Nhi, tôi sẽ không để cô toại nguyện đâu…”

Chương 9

Ba ngày trước lễ cưới, tôi cùng Cố Ngôn Thâm đến tiệm áo cưới thử váy.

Khi rèm kéo ra, các nhân viên đồng loạt trầm trồ: “Cô Thẩm thật xinh đẹp, cô và ngài Cố đúng là trời sinh một cặp!”

Tôi nhìn mình trong gương, đầu đội vương miện hoàng gia, cổ đeo chuỗi ngọc trai hình giọt nước, váy cưới lấp lánh dưới ánh đèn.

Bất giác nhớ lại bốn năm trước, tôi từng nhiều lần kéo Lục Tu Viễn đi chọn váy cưới, nhưng anh luôn nói “đợi định ngày cưới rồi hãy chọn vest”, hết lần này đến lần khác là hạ hạ xăm khiến tôi dần mất đi hy vọng với hôn lễ.

Nhưng giờ đây có Cố Ngôn Thâm, tôi lại có thể một lần nữa mong chờ vào ngày trọng đại.

Sau khi xác nhận xong mọi chi tiết, chúng tôi rời khỏi tiệm áo cưới.

Không ai chú ý thấy Lâm Vũ Yên bước ra từ sau bức tường, ánh mắt tràn đầy căm hận: Tại sao cô lại có thể hạnh phúc như vậy? Tôi sẽ không để cô được như ý đâu!”

……

Ngày cưới, tôi ngồi trong phòng trang điểm chờ đợi.

Mẹ vừa ra ngoài lấy bó hoa chưa đến một phút, thì tôi đột nhiên cảm thấy sau cổ lạnh toát.

Là một con dao.

“Thẩm Thanh Nhi, kết hôn mà không mời người bạn học cũ này sao?” Giọng Lâm Vũ Yên vang lên lạnh như rắn độc, “Cô sắp kết hôn rồi mà còn cướp Tu Viễn? Tôi có điểm nào không bằng cô! Chỉ cần cô biến mất, Tu Viễn sẽ là của tôi!”

Cô ta khống chế tôi lặng lẽ rời khỏi phòng trang điểm, tránh hết camera, đưa tôi đến vách núi gần khách sạn.

Đẩy tôi ngã xuống đất, cô ta giơ dao chĩa vào ngực tôi, ánh mắt điên loạn: “Nếu cô rút lui sớm thì đã không có ngày hôm nay!”

Ngay khoảnh khắc con dao chuẩn bị hạ xuống, một bàn tay lớn đột ngột siết lấy lưỡi dao: “Thanh Nhi, chạy mau!”

Là Lục Tu Viễn!

Anh nghiến răng chịu đựng đau đớn, hét lớn.

Tôi ngẩn người, nhìn thấy Cố Ngôn Thâm từ xa đang dẫn theo đội an ninh chạy tới, lập tức quay đầu bỏ chạy, lao vào lòng Cố Ngôn Thâm, khẩn thiết cầu xin: “Ngôn Thâm, cứu Lục Tu Viễn.”

Vệ sĩ nhanh chóng khống chế Lâm Vũ Yên vẫn còn điên cuồng giãy giụa: “Thẩm Thanh Nhi, tôi phải giết cô!”

Lục Tu Viễn không nhìn đến bàn tay đẫm máu, trong mắt chỉ có tôi, thấy tôi bình an, anh mới nở nụ cười yếu ớt: “Thanh Nhi, em không sao là tốt rồi.”

Anh nhìn tôi đang được Cố Ngôn Thâm ôm chặt trong lòng, cay đắng nói: “Anh phải về Kinh Thị rồi. Trì hoãn em bốn năm, lại để em bị bắt cóc, anh không còn mặt mũi nào đứng trước em nữa. Em đã có hạnh phúc mới, anh nên buông tay thôi.”

“Lục Tu Viễn, chuyện đã qua cứ để nó qua đi, cảm ơn anh.” Tôi nhẹ giọng nói.

Anh phẩy tay, xoay người rời đi, không hề ngoảnh lại.

Cố Ngôn Thâm siết chặt tôi trong lòng, giọng tràn đầy sợ hãi: “Xin lỗi, đã để em bị tổn thương.”

“Không phải lỗi của anh, là Lâm Vũ Yên đã lên kế hoạch từ trước.”

Người đàn ông vùi đầu vào vai tôi, ôm chặt hơn, giọng nghẹn ngào.

“Vậy… em có muốn quay về Kinh Thị với anh ta không?”

Tôi bật cười.

Thì ra, điều anh lo lắng là chuyện này.

Tôi trịnh trọng nâng mặt anh lên, khẽ đặt một nụ hôn lên môi anh.

“Chồng em ở đâu, em sẽ ở đó.”

Có người sẵn sàng dùng sự quan tâm và cưng chiều bao bọc tôi suốt đời.

Tôi cũng nguyện dùng phần đời còn lại chứng minh với anh rằng, anh chính là người em yêu đến cuối đời.

Hoàn chính văn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)