Chương 5 - Quay Về Trước Khi Yêu
“Chúng ta từng yêu nhau nhiều năm, nên khi biết anh mắc ung thư phổi, tôi mới đến giúp một chút.”
“Nếu hành động của tôi khiến anh hiểu lầm, thì tôi thực sự xin lỗi.”
“Anh có thể liên hệ với bố mẹ để họ chăm sóc cho anh.”
“Hơn nữa, điều tôi hối hận nhất trong kiếp trước chính là đã kết hôn với anh.”
“Tôi đã không còn yêu anh nữa.”
“Càng không muốn có con với anh.”
“Tôi hy vọng anh đừng mãi sống trong quá khứ.”
“Một quá khứ mà tôi không muốn quay lại.”
Dứt lời, Thẩm Phó Thần chết lặng tại chỗ, gương mặt đầy đau khổ.
Nhưng tôi chẳng quan tâm, dứt khoát xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Phía sau tôi, giọng nói của Thẩm Phó Thần vang lên đầy giận dữ.
“Tất cả đàn ông trên đời này đều giống nhau!”
“Em nghĩ Cố Trạch Uyên thực sự yêu em sao?”
“Một tỷ phú như anh ta,tại sao lại để mắt đến một người bình thường như em?”
“Em tỉnh táo lại đi!”
“Em và anh ta không thể hạnh phúc được đâu!”
“Anh mới là người phù hợp với em nhất!”
Nghe những lời đáng ghét này, tôi càng bước nhanh hơn.
Anh ta vẫn giống hệt kiếp trước, chẳng hề thay đổi chút nào.
Khi có cuộc sống tốt đẹp, anh ta khinh thường những người kém hơn mình.
Nhưng khi bản thân sa sút, anh ta lại ghen tị với những người sống tốt hơn.
Thậm chí còn muốn kéo người khác xuống vũng lầy cùng mình.
Loại người như vậy, vĩnh viễn chỉ biết hối hận, vĩnh viễn không bao giờ biết đủ.
8.
Mọi người đều nghĩ tôi kết hôn với Cố Trạch Uyên là trèo cao.
Nhưng tôi lại cảm thấy, trong tình yêu này, chúng tôi ngang hàng với nhau.
Thẩm Phó Thần nghĩ tôi chỉ là một bác sĩ bình thường.
Anh ta đâu biết rằng tôi đã có những nghiên cứu và thành tựu đột phá trong y học.
Còn Cố Trạch Uyên thì nguyện ý tìm hiểu tôi nhiều hơn.
Có lần anh ấy nhẹ nhàng ôm tôi, thì thầm bên tai.
“Vợ à, báo cáo nghiên cứu của em đã cứu sống rất nhiều người.”
“Đây là thứ mà dù có bao nhiêu tiền cũng không mua được.”
“Em mới chính là siêu anh hùng thực sự.”
Vì có Cố Trạch Uyên, tôi mới hiểu thế nào là tình yêu đích thực.
Tình yêu không phải là một người luôn cho đi, một người luôn nhận lấy.
Mà là hai người cùng nhau hướng đến ước mơ, cùng nhau phấn đấu, cùng nhau tiến về phía trước.
Nên dù có nghe những lời khiêu khích của Thẩm Phó Thần, tôi cũng không bao giờ hoài nghi tình cảm giữa tôi và Cố Trạch Uyên.
Nhưng có vẻ như Thẩm Phó Thần vẫn chưa từ bỏ.
Hôm đó.
Anh ta ôm theo một cây đàn guitar, xuất hiện trong văn phòng của tôi.
Và cất giọng hát ca khúc anh ta từng sáng tác khi tỏ tình với tôi – Nhìn vào mắt anh đi, vì ánh mắt không biết nói dối. N .hat s I,nh nh a, t t h, e
Giai điệu quen thuộc vang lên, nhưng tôi chẳng hề cảm động.
Thay vào đó, chỉ có một cảm giác chán ghét sâu sắc.
Ca khúc này thật trớ trêu, bởi vì sau khi kết hôn, từng ngày trôi qua anh ta đều nói dối tôi.
Tôi nghiêm túc yêu cầu anh ta ra ngoài.
Nhưng Thẩm Phó Thần lại tiến đến, nắm chặt lấy tay tôi.
“Thi Thư, anh thực sự hối hận rồi! Anh không muốn chia tay em!”
“Tất cả là lỗi của anh, là anh không biết trân trọng em.”
“Em tha thứ cho anh được không? Chúng ta làm lại từ đầu, được không?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.
“Lần trước tôi nói chưa đủ rõ ràng sao?”
“Anh có biết điều tôi cảm thấy may mắn nhất là gì không?”
Ánh mắt anh ta lóe lên tia hy vọng.
Nhưng ngay lập tức, tôi đã dập tắt nó.
“Chúng ta không có con với nhau.”
“Đó là món quà duy nhất mà ông trời đã ban cho tôi.”
“Xin anh đừng làm phiền tôi nữa, có được không?”
Đúng lúc này, bố mẹ của Thẩm Phó Thần vội vàng đến bệnh viện.
Hai người dìu anh ta trở về phòng bệnh.
Bà Thẩm nhìn tôi với vẻ áy náy, giọng nói đầy khẩn khoản.
“Xin lỗi cháu, dạo này nó bệnh nặng, đã gây ra nhiều phiền phức cho cháu.”
“Nhưng Thi Thư, nói thật cho bác biết đi, hai đứa thực sự không còn chút khả năng nào sao?”
Nhìn hai người đã từng là bố mẹ chồng kiếp trước, tôi nghiêm túc trả lời.
“Bác trai, bác gái, cháu đã kết hôn rồi, có chồng và con trai.”
“Và dù cháu chưa kết hôn đi chăng nữa, cháu cũng không bao giờ quay lại với Thẩm Phó Thần.”
“Vì cháu thực sự không còn yêu anh ta nữa.”
“Cháu mong anh ta có thể tích cực điều trị và đừng làm phiền cháu thêm.”
Hai người già lặng lẽ gật đầu.
Không lâu sau, Thẩm Phó Thần được chuyển viện, và từ đó, không còn liên lạc với tôi nữa.
9.
Lần tiếp theo tôi nghe tin về Thẩm Phó Thần, là khi mẹ anh ta gọi điện thoại cho tôi.
“Thi Thư, nó sắp không qua khỏi rồi.”
“Nó muốn gặp cháu lần cuối, cháu có thể đến không?”
Tôi im lặng rất lâu.
Cuối cùng, giọng khàn đi, tôi đáp.
“Được.”
Nói xong, tôi cúp máy.
Khoảnh khắc đó, tôi bất giác muốn nhớ lại những kỷ niệm đẹp giữa tôi và anh ta ở kiếp trước.
Nhưng tiếc thay, chẳng thể nhớ nổi điều gì.
Thì ra, thời gian thực sự có thể cuốn trôi tất cả.
Khi tôi gặp lại Thẩm Phó Thần, anh ta đã gầy trơ xương, gương mặt hóp lại, không còn chút hình dáng nào của ngày xưa.
Đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cho đến khi tôi bước vào, ánh mắt ấy mới lóe lên chút ánh sáng cuối cùng.
Anh ta nhìn xuống thân thể gầy gò của mình, khẽ cười tự giễu.
“Tôi sai rồi.”
“Trước đây tôi quá tự ti, tôi đã dốc sức theo đuổi ước mơ âm nhạc, nhưng chỉ nhận lại thất bại.”
“Tôi không thể đối mặt với điều đó, nên tôi đổ lỗi cho em.”
“Đây có lẽ là báo ứng của tôi.”
Anh ta ngước lên nhìn tôi, giọng khẽ run.
“Thi Thư, nếu chúng ta có thể làm lại một lần nữa.”
“Nếu lần này tôi đối xử tốt với em, em có chọn tôi không?”
Nhìn ánh mắt long lanh đầy hy vọng của anh ta, tôi không chút do dự, cắt đứt ảo tưởng đó.
“Không.”
“Trên đời này không có nhiều cơ hội để làm lại.”
“Hơn nữa, Thẩm Phó Thần, anh sẽ không bao giờ thay đổi.”
“Một người không bao giờ biết đủ, dù sống lại bao nhiêu lần, cũng chẳng thể có được hạnh phúc.”
Thẩm Phó Thần nhìn tôi, nước mắt hối hận lăn dài trên gương mặt gầy gò.
“Thật sự không còn cơ hội nào sao?”
“Anh thực sự biết lỗi rồi mà!”
Tôi kiên quyết đáp.
“Không còn cơ hội nào nữa.”
Sau lần đó, tôi không quay lại thăm anh ta lần nào.
Bởi vì tôi biết trân trọng những gì mình đang có.
Một ngày nọ, tôi nhận được tin về một suất trao đổi học thuật ở nước ngoài.
Viện trưởng trực tiếp tiến cử tôi.
Sau khi đặt chân đến Mỹ, tôi bất ngờ thấy Cố Trạch Uyên cùng con trai đã đứng sẵn ở sân bay.
Anh ấy cầm một bó hoa, bước từng bước về phía tôi.
Còn tôi, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và vui sướng.
Anh lập tức ôm tôi vào lòng.
“Sao nào, bất ngờ không?”
“Vợ đi học, thì chồng theo sau.”
“Anh và con trai cùng đi với em đây, vui chứ?”
Tôi cười rạng rỡ, gật đầu.
“Rất vui! Rất bất ngờ!”
Trong thời gian trao đổi học thuật, cả gia đình tôi còn tranh thủ ghé thăm nhiều địa điểm du lịch ở Mỹ.
Chúng tôi đã tạo ra vô số kỷ niệm đẹp.
Trong chuyến đi đó, tôi nghe tin Thẩm Phó Thần qua đời.
Có một thoáng bâng khuâng.
Nhưng ngay sau đó, khi quay đầu lại, tôi liền nhìn thấy hai bóng dáng, một lớn một nhỏ, đang chạy về phía mình.
Tôi lập tức dang rộng vòng tay.
Ôm trọn tương lai thuộc về tôi.
(Toàn văn hoàn.)