Chương 7 - Quay Về Thời Khắc Định Mệnh
Quả nhiên, một buổi sáng nọ, khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình bị trói trong một kho hàng bỏ hoang.
Ngoài bà ta ra, thì còn ai làm được chuyện này?
“Thần Thần, ra đi!”
Em gái bước ra. Cái bụng đã xẹp đi, đứa bé không còn, cả người nó già nua hẳn, nhìn như một người phụ nữ trung niên.
Ngay cả bản thân còn nuôi không nổi, đứa trẻ cũng bị nó nghe lời bạn trai mà phá bỏ.
Hễ có lợi thì xuất hiện, hết lợi thì biến mất.
Gã bạn trai lo lắng hỏi: “Thật sự có lấy được tiền không đó?”
“Yên tâm đi, mẹ tôi nói rồi, lão già nhà họ Tề giờ coi trọng nó lắm, lấy chút tiền với ổng chỉ là chuyện nhỏ.”
Hóa ra mẹ tôi lại đứng sau giật dây.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao tối qua bà ta “tốt bụng” đến mức hâm nóng ly sữa, nhất định phải nhìn tôi uống xong.
Chúng đã cấu kết với nhau từ đầu, chỉ để bày cạm bẫy này.
11
Bất kể kiếp trước hay kiếp này, bà ta vẫn thiên vị như vậy, hận không thể để tôi chết đi.
“Thần Thần, dù sao tôi cũng là chị ruột của cô mà!”
“Chị cái gì chứ! Từ nhỏ đến lớn tôi đẹp hơn, may mắn hơn chị,dựa vào cái gì cuối cùng mọi thứ tốt đẹp đều rơi vào tay chị, còn tôi thì thảm hại thế này?”
“Yên tâm đi chị yêu, chỉ cần chị ngoan ngoãn phối hợp, tôi sẽ cho chị chết nhanh gọn.”
Nó muốn giết tôi lần nữa để bắt đầu lại. Nhưng bạn trai nó thì không dám, vì giết người là đi tù.
“Đã nói rồi, lấy được tiền thì rút, còn giết người thì tôi không chơi cùng cô đâu!” Hắn nói rồi định giật con dao trong tay nó.
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát.
“Bên trong nghe đây! Các người đã bị bao vây, mau thả người ra!”
Tôi sớm biết nó là loại người đố kỵ, không bao giờ chịu buông tha.
Nên đã bàn trước với Tề Tần: chỉ cần tôi bị đưa đi, anh lập tức báo cảnh sát.
Tối qua khi mẹ đột nhiên quan tâm bất thường, tôi đã sinh nghi, nhắn tin cho Tề Tần trước rồi mới uống ly sữa đó.
Cảnh sát nhanh chóng bao vây kín khu nhà kho.
“Thần Thần, dừng lại đi, làm vậy thật sự sẽ vào tù đó!”
“Đồ nhát gan! Sợ cái gì chứ, cùng lắm thì làm lại từ đầu!”
Kiếp trước, chính tại buổi tiệc mừng thọ mà tôi tổ chức cho bố, khi ấy tôi đã là một doanh
nhân thành đạt, xung quanh toàn lời nịnh nọt.
“Ta nhớ hồi nhỏ, em gái còn giỏi giang, xinh đẹp hơn chị cơ mà…”
Lời nói ấy, cũng chính là mồi lửa dẫn tới bi kịch của tôi. Nhưng lần này, vận mệnh đã khác rồi.
“Đúng vậy, bây giờ nhìn đi, mọi thứ hoàn toàn đảo ngược rồi. Em gái thì thành ra cái bộ
dạng thảm hại, bị đàn ông lừa, ngu ngốc không có đầu óc, còn chị lại trở thành người thành đạt.”
……
Em gái mặc một bộ đồ giản dị đến mức không thể giản dị hơn, rụt rè bước đến bên tôi, khẽ nói:
“Chị ơi, bộ dạng em bây giờ đứng cạnh chị chắc làm chị mất mặt lắm, chị có thể đi với em ra trung tâm thương mại gần đây mua một bộ đồ tử tế không?”
Dáng vẻ đáng thương của nó trước buổi tiệc mừng thọ khiến tôi tin vào những lời giả dối đó.
Tôi lái chiếc xe mui trần mới mua, đưa nó đi mua sắm.
Nhưng trên đường, nó phát điên, hai tay giữ chặt vô lăng của tôi, lao thẳng về phía một chiếc xe tải.
Khi mở mắt ra lần nữa, chúng tôi đã cùng nhau trọng sinh.
Buồn cười ở chỗ, đến tận bây giờ nó vẫn không biết rằng tôi cũng đã sống lại.
12
Con dao trong tay em gái bị bạn trai nó giật mất, nó vô cùng không cam tâm.
Nó lại móc từ túi ra một khẩu súng.
“Hôm nay dù thế nào chị cũng phải chết!”
Vừa nói nó vừa chĩa súng về phía bạn trai mình: “Anh mà còn định giật nữa, tôi bắn chết anh luôn!”
Gã bạn trai bị dọa sợ, không dám tiến lên thêm bước nào.
“Nghe cho rõ đây! Cảnh báo lần cuối: vứt súng xuống, thả con tin ra!”
Nhưng đầu óc nó giờ đây chỉ còn một ý nghĩ — làm lại từ đầu.
Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi phán quyết của số phận.
3… 2… 1 —
Một tiếng nổ chát chúa vang lên, nhưng viên đạn không trúng tôi.
Mở mắt ra, em gái đã ngã gục trong vũng máu.
Bên ngoài, tay bắn tỉa đã sớm vào vị trí chờ lệnh.
Nhìn nó nằm trên đất, tôi ngồi xuống bên cạnh, khẽ nói: “Cô biết vì sao rõ ràng đã bóp cò mà súng không bắn trúng tôi không?”