Chương 8 - Quay Về Thời Gian Để Trả Thù
Tôi mỉm cười đưa tay ra, để anh đeo nhẫn vào ngón tay tôi.
Lễ cưới của chúng tôi được tổ chức vô cùng long trọng.
Những nhân vật máu mặt ở Kinh Đô gần như đều có mặt.
Trong buổi lễ, tôi khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh, tay khoác tay Lục Triết, đón nhận lời chúc phúc từ khắp mọi người.
Tôi nhìn thấy những bạn cùng phòng thời đại học — giờ họ đều làm việc trong công ty tôi, trở thành cánh tay đắc lực.
Tôi nhìn thấy Chủ nhiệm Vương — nay đã là phó hiệu trưởng Đại học Kinh Đô, hôm nay đến dự cưới với tư cách bậc trưởng bối, ngồi ở bàn danh dự.
Và tôi còn nhìn thấy một người không ngờ tới…
Chu Doanh.
Cô ta mặc đồng phục hộ lý, đang đẩy một cụ già ngồi xe lăn, lặng lẽ đứng ở một góc của sảnh tiệc.
Cô ta gầy đi rất nhiều, ánh mắt trống rỗng, không còn dáng vẻ kiêu ngạo năm xưa.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau giữa không trung.
Cô ta lập tức cúi đầu, như thể đang trốn tránh tôi.
Lục Triết nhìn theo ánh mắt tôi, nhẹ giọng hỏi:
“Có cần… để anh bảo người đưa cô ta ra không?”
Tôi lắc đầu.
“Không cần.”
Tôi đã không còn cần đến sự thê thảm của người khác để chứng minh cho hạnh phúc của mình.
10.
Một năm sau, tôi sinh một bé gái đáng yêu.
Lục Triết đặt tên con là Lục Niệm Du.
Anh nói, là chữ “niệm” trong “nhớ nhung”.
Hôm con tròn một tháng, tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát thành phố A.
“Xin hỏi cô có phải là Thẩm Du không ạ? Chúng tôi vừa phát hiện một thi thể nữ vô danh, trên người chỉ có danh thiếp của cô…”
Tôi im lặng rất lâu mới hỏi:
“Có phải là người tên Lưu Uyển Cầm không?”
“Đúng vậy.”
“Bà ta chết như thế nào?”
“Dùng thuốc quá liều, chết trong một nhà kho bỏ hoang.”
Tôi cúp máy, ôm đứa con gái mềm mại trong lòng, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, rất lâu không nói một lời nào.
Lục Triết bước đến, ôm tôi từ phía sau.
“Mọi chuyện… đã kết thúc rồi.”
Phải vậy. Tất cả… đã kết thúc rồi.
Mọi chuyện… đã thật sự kết thúc.
Sau khi tình cảm giữa tôi và Lục Triết ổn định, tôi quay lại thành phố A một chuyến.
Không phải để gặp ai, chỉ là… muốn đến thăm mộ mẹ ruột.
Mộ của mẹ nằm ở một nơi rất hẻo lánh, trên một triền núi yên tĩnh, quanh mộ trồng đầy hoa dành dành — loài hoa bà thích nhất khi còn sống.
Tôi đặt một bó cúc trắng trước bia mộ, khẽ nói:
“Mẹ ơi, con đến thăm mẹ đây.”
“Hiện tại con sống rất tốt.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua hương hoa dành dành thoang thoảng trong không khí.
Khi tôi rời khỏi khu mộ, bất ngờ bắt gặp một bóng người quen thuộc.
Lão gia nhà họ Sở.
Ông ấy đã già yếu hơn nhiều so với mấy năm trước, chống gậy, bóng lưng cô quạnh.
Ông cũng nhìn thấy tôi, trong đôi mắt đục ngầu thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
“Tiểu Du? Cháu về rồi à?”
Tôi gật đầu.
Chúng tôi đứng lặng một lúc, rồi ông đột nhiên nói:
“Đông Hải… tháng trước qua đời rồi.”
Trong lòng tôi, không có chút gợn sóng nào.
“Vậy à.”
“Ung thư gan giai đoạn cuối, phát hiện ra thì đã muộn rồi.”
Ông nội thở dài: “Lúc sắp đi, nó vẫn cứ nhắc tên cháu, cứ nói xin lỗi cháu…”
Xin lỗi?
Nếu chỉ cần một câu “xin lỗi” là có thể bù đắp tất cả… Vậy thì kiếp trước người chết dưới chân cầu vượt là tôi — được tính là gì đây?
“Còn Lưu Uyển Cầm?”
Tôi hỏi.
“Bà ta à? Sau khi Đông Hải chết, đem bán nốt mấy món cuối cùng trong nhà, rồi theo một gã đàn ông nào đó bỏ đi… Không rõ tung tích.”
“Còn Sở Hằng? Ra tù rồi sao?”
“Năm kia đã được thả. Đi làm khuân vác ở công trường, thời gian trước lại đánh nhau với người ta… Giờ bị nhốt vào tù lần nữa.”
Nhắc đến chuyện này, trên mặt ông cụ đầy mỏi mệt và chán ghét:
“Quả báo… đều là quả báo cả…”
Ông nhìn tôi, ánh mắt mang theo tha thiết cầu xin:
“Tiểu Du… Sở thị giờ chỉ còn mỗi ông chống đỡ…”
“Cháu… thật sự không muốn quay về sao?”
Tôi lắc đầu.
“Ông ơi… mọi chuyện đã qua rồi.”
Tạm biệt ông nội, tôi lái xe rời khỏi núi.
Khi xe đi ngang qua quảng trường sầm uất nhất thành phố, tôi nhìn thấy một người phụ nữ.
Bà ta mặc bộ đồ rẻ tiền, lòe loẹt, trang điểm đậm đến buồn cười, đang giằng co với một gã đàn ông.
Gã kia khó chịu đẩy bà ta ngã xuống đất, lớp trang điểm nhoè nhoẹt, miệng vẫn không ngừng chửi rủa.
Tôi nhận ra bà ta — Lưu Uyển Cầm.
Bà ta cũng thấy xe tôi, thoáng ngẩn người, sau đó như phát điên mà lao đến, đập mạnh vào cửa kính xe.
“Thẩm Du! Con tiện nhân này! Xuống xe cho tao!”
“Mày trả tiền lại cho tao! Tất cả là lỗi của mày!”
Tôi không để tâm, nhấn ga rời đi.
Trong gương chiếu hậu, bóng bà ta càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến mất hẳn.
Ánh nắng rọi xuống, ấm áp phủ lên tôi và con gái.
Tôi cúi đầu, hôn nhẹ lên trán con.
Con yêu, mẹ sẽ dành cho con tất cả tình yêu trên đời — Để con lớn lên tự do, rạng rỡ, dưới ánh mặt trời.
(hết)