Chương 3 - Quay Về Thời Điểm Định Mệnh

Tôi thở hồng hộc, giọng cũng không còn chút khách khí nào nữa.

“Chuyện này là sao hả các người?”

“Ha ha ha, tôi đã bảo rồi mà, người nghèo thì nóng tính!”

“Thế mà các cậu còn không tin!”

Thẩm Giai Giai làm ra vẻ không để tâm, quay sang đám người bên cạnh cười nói.

“Bước đầu tiên để làm người giàu, là phải biết giữ bình tĩnh.”

Nói rồi, cô ta từ trên xuống dưới dùng ánh mắt khinh miệt quét qua người tôi.

“Vi Vi à, với bộ dạng thế này, cả đời cậu cũng đừng mơ phát tài!”

“Cũng đừng trách tôi nói lời khó nghe.”

“Cậu ấy mà, mệnh nghèo từ trong máu rồi, chấp nhận đi!”

Tôi đứng yên tại chỗ, siết chặt nắm tay.

Trương Viện Viện cũng xen vào bằng giọng điệu chua ngoa.

“Không biết lớn từng này tuổi rồi mà chưa nghe tới Lễ hội té nước ở Vân Nam sao?”

“Người bị dội nước càng nhiều thì phúc khí càng lớn đó.”

“Chậu nước này là bọn tôi ban phúc cho cậu, còn bày ra cái mặt đó làm gì?”

Thẩm Giai Giai bật cười lạnh.

Rồi giơ lên một túi đồ.

“Vi Vi à, xem ra cậu vẫn chẳng khác gì hồi trước, nhỏ nhen quá đi!”

“Tôi đã chuẩn bị sẵn cho cậu một bộ đồ mới rồi.”

“Chỉ chờ cậu tới thay vào thôi đó!”

Nói xong, hai người ngồi cạnh cô ta cũng nhân cơ hội.

Kéo mạnh, lôi tôi đến trước mặt Thẩm Giai Giai.

Chỉ thấy cô ta ung dung xé mở túi đồ.

Vài mảnh vải thô ráp lộ ra ngay trước mắt tôi.

“Cậu bắt tôi mặc cái này?”

Tôi tức đến suýt chửi thề.

Trong tay Thẩm Giai Giai, vậy mà là một bộ đồ hầu gái!

“Cậu la cái gì?”

“Mặc cái này thì sao?”

“Đây là sự trừng phạt muộn dành cho cậu, hiểu chưa?”

4

“Cậu bị bệnh thần kinh à?”

Tôi vừa dứt lời.

Thẩm Giai Giai đã giáng cho tôi một bạt tai.

“An Vi Vi, cậu ăn nói kiểu gì với tôi thế hả?”

Cô ta chỉ vào bộ đồ hàng hiệu trên người mình.

Rồi cúi người tháo đôi giày cao gót ra.

Thô bạo quăng thẳng đôi giày lên bàn.

“Cậu có biết đây là nhãn hiệu gì không?”

“Valentino đấy! Cậu đã từng mặc chưa?”

Đối mặt với hành động kỳ quặc đột ngột của cô ta, tôi vô cùng kinh ngạc.

Muốn vùng vẫy thoát ra.

Nhưng phát hiện cánh tay đã bị hai người phía sau khóa chặt.

Trương Viện Viện cũng bước lại gần.

Hung hăng dí ngón tay vào trán tôi.

“An Vi Vi, chẳng lẽ cậu còn tưởng mình và Giai Giai bây giờ cùng đẳng cấp chắc?”

“Người ta có nhà, có xe rồi.”

“Quần áo mặc trên người, đồ dùng trong tay, cái nào cậu so được?”

“Tôi nghe Giai Giai nói, hồi còn đi học, cậu thường khoe khoang nhà mình giàu trước mặt cô ấy.”

“Giờ thì sao? Còn khoe nổi nữa không?”

Tôi tức đến mức suýt không thở nổi.

Nhưng cũng nhờ vậy mà cuối cùng tôi đã hiểu.

Hóa ra nỗi oán hận của Thẩm Giai Giai đối với tôi bắt nguồn từ đâu.

Hồi còn đi học, bố mẹ cô ta trọng nam khinh nữ.

Quần áo cô ta mặc toàn là đồ cũ anh trai để lại.

Tôi thương cô ấy.

Nên hay đưa cho cô ta những bộ quần áo tôi ít mặc.

Không ngờ trong lòng cô ấy.

Tôi lại thành kẻ bề trên bố thí cho cô ấy.

Nghĩ lại đúng là buồn cười.

Tôi cũng hiểu ra một chân lý.

Những người quá mức tự ti.

Sẽ mãi mãi giữ thái độ thù địch với người khác.

Thẩm Giai Giai nghe vậy, nhe răng cười lạnh.

“An Vi Vi, hôm nay gọi cậu tới đây.”

“Cũng chỉ để nói cho cậu biết.”

“Tôi không còn là Thẩm Giai Giai của ngày xưa nữa.”

“Chúng ta không cùng một đẳng cấp đâu.”

“Bây giờ tôi đã là người của giới thượng lưu rồi, hiểu chưa?”

Vừa nói, cô ta vừa bóp chặt hai bên cằm tôi.

Đau đến mức nước mắt tôi trào ra.

Dáng vẻ im lặng chịu đựng của tôi.

Dường như rất hợp ý cô ta.

Cô ta vung tay.

Ra hiệu cho hai người kia thẳng tay ném tôi ra ngoài.

Cánh cửa bị họ đóng sầm lại từ bên trong.

Không ít người xung quanh nghe thấy động tĩnh đều quay đầu nhìn về phía tôi.

Nhưng tôi lại không cảm thấy xấu hổ.

Ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Tôi quá hiểu sự tàn bạo của Thẩm Giai Giai.

Cô ta chịu chủ động cắt đứt quan hệ với tôi.

Cũng chính là điều tôi mong muốn.