Chương 3 - Quay Về Ngày Chồng Chết

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Đợi họ đi hẳn, tôi liền gọi người tới đổi khóa cửa.

Vài ngày sau, tôi bất ngờ nhận được lời mời từ một chương trình hòa giải dân sinh.

Xem kỹ nội dung mới biết, chính là bố mẹ chồng dẫn Ngô Diệu đến chương trình để tố cáo tôi, muốn cướp lại căn nhà này.

Tôi không chút do dự nhận lời mời, thẳng thắn đến tham dự.

Trong chương trình, bố mẹ chồng ra sức miêu tả tôi là kẻ độc ác, khiến khán giả phẫn nộ.

Khi tôi xuất hiện, cả đám người hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.

Người dẫn chương trình đập bàn chất vấn:

“Kiều An An! Cô còn là người không?”

“Đó là con ruột của cô đấy! Sao cô nỡ lòng nào đưa nó đi, có người mẹ nào như vậy không?”

Tôi bình tĩnh lấy kết quả xét nghiệm ADN, ném thẳng lên bàn.

“Con tôi đã chết ngay sau khi chào đời từ lâu rồi. Còn Ngô Diệu – cái đứa con hoang này, ai biết từ đâu ra?”

Câu nói vừa dứt, cả trường quay lặng ngắt như tờ.

Tôi thấy rõ ràng gương mặt đang ra vẻ đau khổ của bố mẹ chồng lập tức cứng lại.

Cơ mặt bà ta co giật, trong mắt thoáng qua vẻ hoảng loạn.

Còn cậu bé ngoan ngoãn trong mắt họ – Ngô Diệu, vẫn thản nhiên ngồi đó, cúi đầu chăm chú bấm trò chơi, chẳng mảy may để ý tới bầu không khí nặng nề.

Người dẫn chương trình sững vài giây mới kịp hoàn hồn, vội bước tới giật lấy tờ xét nghiệm từ tay tôi.

“Cái này… rốt cuộc là sao?”

Ông bố chồng như bị dẫm trúng đuôi, bật dậy khỏi ghế sô pha, mắt trợn tròn như chuông đồng, chỉ tay vào tôi, giọng gào khản đặc:

“Nói bậy!”

“Vu khống! Ngô Diệu sao có thể không phải con cô được?”

“Bản xét nghiệm này chắc chắn là giả! Là cô làm giả để lừa chúng tôi!”

Ông ta gào đến nỗi gân xanh nổi đầy cổ, nước bọt văng tung tóe.

Ngay sau đó, mẹ chồng như sực tỉnh, vỗ đùi đánh đét một cái, khóc lóc thảm thiết:

“Ôi trời ơi, sao số tôi khổ thế này!”

“Trời cao có mắt hãy nhìn xuống!”

“Con trai tôi còn trẻ thế mà đã mất, giờ ngay cả đứa cháu đích tôn duy nhất cũng bị người đàn bà ác độc này bôi nhọ, còn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà!”

Vừa khóc bà vừa đấm ngực, nước mắt lã chã, chảy đầy khuôn mặt nhăn nheo.

“Chúng tôi già yếu thế này, cháu thì còn nhỏ, bị cô ta đuổi ra đường không nơi nương tựa!”

“Chúng tôi chỉ muốn đòi lại nhà của con trai mình, để ba bà cháu có chỗ che nắng che mưa, sao mà khó thế!”

“Cuộc sống thế này còn sống để làm gì nữa!”

Tiếng khóc ai oán của bà ta khiến không ít khán giả xúc động, mắt đỏ hoe.

Ánh mắt họ nhìn tôi lập tức đầy phẫn nộ và khinh bỉ.

“Người đàn bà này độc ác quá!”

“Vì không nhận con mà dám làm giả kết quả xét nghiệm!”

“Hổ dữ còn không ăn thịt con, cô ta lại ruồng bỏ con mình!”

“Đúng là không xứng làm mẹ, sau này có mang thai chắc chắn cũng sẽ sảy thai thôi!”

Những lời chửi rủa độc địa như sóng cuộn ập đến, muốn nhấn chìm tôi.

Người dẫn chương trình nhìn hai ông bà khóc lóc vật vã, rồi lại nhìn khuôn mặt bình tĩnh của tôi, nhất thời cũng chần chừ.

Tôi hít sâu một hơi, đè nén cơn buồn nôn đang dâng lên, mặt không biểu cảm:

“Nếu không tin, ngay bây giờ có thể mời chuyên gia giám định trực tiếp xác minh.”

“Xem thử kết quả này có phải do cơ quan chuyên môn thực hiện hay không.”

Lời tôi vừa nói xong, tiếng khóc lập tức im bặt, sắc mặt hai ông bà già biến thành trắng bệch.

Chưa kịp để người dẫn chương trình phản ứng, bà ta đã nhào lên, giật lấy tờ xét nghiệm trong tay ông ấy và xé nát.

“Ai biết cô có thông đồng với mấy người xét nghiệm hay không!”

Bà ta chỉ tay vào tôi, giọng the thé chói tai, cố lấy âm lượng để che giấu nỗi hoảng hốt.

“Chúng tôi già cả, chữ nghĩa chẳng biết bao nhiêu, chẳng phải bị con đàn bà đi học như cô lừa sao!”

Ông bố chồng lập tức phụ họa:

“Đúng vậy! Giả hết! Cô chỉ muốn nuốt trọn căn nhà của con trai tôi thôi!”

Người dẫn chương trình là người từng trải, chỉ liếc qua cũng nhận ra trong chuyện này có vấn đề.

Lúc ấy, một nữ MC có vẻ hiền hòa đi đến bên Ngô Diệu.

“Con này… mẹ con nói con có thể không phải là con ruột của cô ấy, con nghe vậy có buồn không?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào thằng bé.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)