Chương 1 - Quay Về Năm Mười Tám

Chồng tôi đem hết phiếu gạo cho cô bạn thanh mai, lại không cho mẹ con tôi đi ăn nhờ.

“Em phải có lòng tự trọng chứ, đói mức nào mà phải đi ăn nhờ.”

Thế nhưng khi thanh mai đòi uống canh gà, anh ta lại chạy vạy khắp nơi để kiếm cho bằng được, chẳng màng thể diện.

Tôi đói đến mức hoa mắt, sẩy chân rơi xuống sông.

Lúc được cứu lên bờ, tôi phát hiện mình đã quay về năm đi xem mắt.

Mẹ khóc nức nở van xin tôi:

“Không bắt con đi xem mắt nữa! Con thích cậu sinh viên kia thì cưới nó đi.”

“Không, con phải đi xem mắt!”

1

Khi được vớt lên, tôi vẫn còn run rẩy vì lạnh.

Mẹ tôi bên cạnh vừa khóc vừa tự tát mình.

Thì ra, tôi đã trở về năm mười tám tuổi.

Đời trước vì muốn gả cho sinh viên đại học tên là Cố Tri Lễ, tôi chống lại chuyện xem mắt, thậm chí nhảy sông tự vẫn.

Cố Tri Lễ vì danh dự mà cưới tôi.

Bề ngoài, chúng tôi là đôi vợ chồng ân ái — anh học cao hiểu rộng, ra ngoài làm việc; còn tôi lo chuyện cơm nước trong nhà, cuộc sống tưởng chừng êm đềm.

Nhưng sau lưng, anh ta đem hết phiếu lương thực cho cô bạn thanh mai mồ côi.

Nuôi cô ta trắng trẻo mập mạp.

Còn tôi với Tiểu Bảo ba tuổi đói đến hoa mắt, phải đi làm thuê cho hàng xóm, xin ăn để sống qua ngày.

Cố Tri Lễ về đến nhà, nhìn thấy cảnh đó, tức giận đỏ cả mắt.

“Nhà họ Cố có thể chịu đói, nhưng không thể đánh mất lòng tự trọng.”

“Lê Bảo, em làm dâu nhà họ Cố như vậy đó hả?”

Mắng xong, anh ta móc ra một túi bánh ngọt nhỏ tinh xảo, nhét vào tay tôi.

Khuôn mặt ôn hòa của anh lúc này chỉ còn lạnh lùng, môi mím lại, thốt ra một câu:

“Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn.”

“Ăn vậy vẫn chưa đủ à?”

Tôi nhận ra ngay đó là loại bánh thanh mai thích nhất.

Nhưng cơn đói làm tôi tạm gác hết nỗi tủi thân trong lòng.

Tôi và con như được ăn sơn hào hải vị, ngay cả giấy gói cũng liếm sạch không chừa.

Gương mặt Cố Tri Lễ hiện rõ vẻ ghê tởm.

Tôi không có học, nhưng cũng biết giữ sĩ diện. Tôi bịt miệng con, dỗ dành nó ăn chậm lại.

“Ăn thì đừng nói, ngủ cũng vậy, không là ba sẽ giận đó.”

Nhưng nửa đêm, con lại kêu đói.

Cố Tri Lễ không có nhà, lại sang chỗ thanh mai — cô ta lại bệnh rồi.

Tôi loạng choạng chạy ra ngoài tìm đồ ăn.

Không ngờ, một bước hụt chân khiến tôi rơi xuống sông và quay trở về quá khứ.

Mẹ nghe xong chuyện tôi kể, lại càng khóc thảm hơn:

“Bảo à, đầu óc con có vấn đề rồi!”

2

Tôi ăn hết bảy bát cơm, mẹ sợ đến ngây người.

Bà mắt đỏ hoe, múc cho tôi bát thứ tám.

Tôi vô thức gọi Tiểu Bảo, bảo nó ăn cùng.

Nhưng tôi đã quay về quá khứ, Tiểu Bảo vẫn chưa ra đời.

Tôi ôm mẹ khóc nức nở:

“Con mất con rồi, con mất đứa con của mình rồi!”

Mẹ run rẩy bịt miệng tôi:

“Gái chưa gả đừng có nói bậy!”

“Con đoán xem mẹ mời ai đến nhà?”

Cố Tri Lễ xách một túi trái cây đến. Anh ta da trắng, mang dáng vẻ thư sinh, môi mỏng răng trắng, ánh mắt lành lạnh của kẻ đọc nhiều sách.

“Lê Bảo, mẹ em bảo anh đến.”

Đời trước cũng như vậy, sau khi tôi nhảy sông, mẹ liền gọi Cố Tri Lễ đến nhà bàn chuyện hôn nhân.

Tôi chẳng đòi hỏi gì, chỉ cần được cưới anh ta.

Khắp thị trấn đều biết, tôi đời này chỉ yêu Cố Tri Lễ.

Còn anh ta thì vì áp lực dư luận, buộc phải cưới tôi.

Giống hệt như đời trước, mẹ nắm tay anh ta bàn chuyện chọn ngày cưới.

Tôi bước đến, trả lại túi trái cây cho anh ta.

Anh ta sững người, nhíu mày hỏi tôi:

“Có ý gì đây?”

“Tôi không lấy anh. Cút khỏi nhà tôi.”

“Đừng có mà hối hận.”

Cố Tri Lễ đầy kiêu ngạo, lập tức đứng dậy, không buồn quay đầu lại mà bỏ đi thẳng.

Nhưng cái tự trọng ấy, anh ta lại có thể bỏ qua vì cô bạn thanh mai.

Lúc nhà chẳng còn một hạt gạo, thanh mai vừa khỏi cảm, đòi uống canh thịt.

Tiền lương chưa phát, tôi thấy Cố Tri Lễ đi gõ cửa từng nhà, xin từng chút dầu từng miếng thịt.

Chỉ để nấu một ấm canh nóng mang cho thanh mai.

Khi anh ta cúi người van xin, tấm lưng vốn gầy gò thẳng tắp khom xuống, chiếc áo sơ mi bó sát cả xương sống.

“Cảm ơn, tôi nhất định sẽ trả lại.”

Anh quay đầu, bắt gặp tôi và con đang trốn sau khe cửa nhìn anh.

Cố Tri Lễ đỏ bừng tai, tối hôm đó về nhà liền nổi giận quát tháo.

“Em cũng biết nhà Tinh Tinh gặp chuyện gì mà. Vì cứu bố mẹ anh, con bé mới thành trẻ mồ côi.”

“Anh từng hứa với họ sẽ coi con bé là người nhà cả đời.”

“Còn em thì hay rồi, dắt theo Tiểu Bảo đi xem trò hề của bố. Em làm mẹ kiểu gì vậy?”

Tôi há miệng, nhưng không thốt nổi một lời nào.

Thế nhưng… tôi với con, chẳng phải cũng là người nhà của anh sao?

Mẹ vỗ vai đánh thức tôi khỏi dòng ký ức.

“Con lại cãi nhau với Tiểu Cố à? Con có muốn đi xem mắt không? Thằng con trai ở xưởng thép nhà điều kiện tốt, lại còn đẹp trai…”

Tôi gật đầu cái rụp:

“Đi, ai nói không đi chứ!”

Kiếp này, tôi phải ăn no mặc ấm, không cần cái thứ gọi là tình yêu vớ vẩn!

Tôi nhớ rất rõ, những ngày theo Cố Tri Lễ sống bữa đói bữa no, thì nhà người suýt thành chồng tôi lại sống sung túc, ngày nào cũng ăn ngon mặc đẹp.

3

Thấy tôi đồng ý đi xem mắt, mẹ lập tức dúi vé phiếu vào tay tôi.

“Đi mà may mấy bộ đồ mới!”

“Dù là để chọc tức Tiểu Cố, con gái cũng phải xinh đẹp, sạch sẽ!”

Tôi đói bụng, lấy một ít vé phiếu đổi lấy đùi gà.

Ăn xong, tôi bước vào cửa hàng gần đó, để mắt đến một chiếc váy hoa vải terylene — vừa rẻ vừa đẹp.

Vừa móc vé phiếu ra, thì có bàn tay khác chộp lấy chiếc váy.

Một cô gái má phúng phính, nhìn là biết được cưng chiều từ bé.

Cô ta chính là thanh mai của Cố Tri Lễ — Lưu Tinh.

Cô ta cầm váy, quay sang nói với Cố Tri Lễ bên cạnh:

“Em muốn cái này, đẹp quá.”

Ánh mắt của Cố Tri Lễ dán chặt vào khuôn mặt của cô ta, hoàn toàn không nhận ra tôi.

Anh ta cười dịu dàng:

“Được, hợp với em lắm. Mua đi.”

“Cái váy này là cô gái kia chọn trước đấy, hai người hỏi cô ấy đi.”

Ông chủ lên tiếng nhắc nhở, lúc này hai người họ mới chịu liếc nhìn tôi.

Mặt Cố Tri Lễ lập tức sầm xuống:

“Em bám theo anh à?”

Lưu Tinh cũng nép vào người anh ta, rụt rè chào:

“Chị Lê, chị thích thì lấy đi, em nhường cho chị.”

Cố Tri Lễ nhíu mày, giật lại chiếc váy nhét vào tay thanh mai.

“Cô ấy vốn đã đáng thương, em còn giành đồ của Tinh Tinh, quá đáng thật đấy.”

Tôi đang no nê, tâm trạng lại tốt, liền nhờ ông chủ lấy cho chiếc váy khác bọc lại.

“Ồ, hai người thích thì cứ mua đi.”

Nhưng Lưu Tinh lại để mắt đến cái váy mới tôi chọn.

“Tri Lễ, cái này hình như hợp để mặc thi hơn đó~”

Cố Tri Lễ nhìn tôi, chìa tay ra:

“Lê Bảo, hiểu chuyện chút đi, cái cuộc thi này với Tinh Tinh rất quan trọng.”

Tôi mỉm cười, đáp lại:

“Nhưng với em, cái váy này cũng rất quan trọng mà!”

Anh ta thở dài rất khẽ, “Đừng giận nữa. Cuối tuần anh đưa em đi dạo công viên được không?”

Đó chính là cách Cố Tri Lễ chìa ra cho tôi một cái bậc thang để bước xuống.

4

Ở kiếp trước, để được hẹn hò với anh ta, tôi hết lần này đến lần khác để mặc cho cô bạn thanh mai bắt nạt.

Bởi vì tôi cũng coi cô ấy là người thân.

Nhưng ngay đêm đầu tiên sau khi tôi và Cố Tri Lễ kết hôn, Lưu Tinh đã gọi chồng tôi đi bắt chuột giúp cô ấy.

Tôi ngồi một mình bên cây nến đỏ suốt cả đêm đến sáng.

Nhưng tôi quá yêu Cố Tri Lễ, chỉ nghĩ là do bản thân chưa làm tròn bổn phận người vợ.