Chương 17 - Quay Về Gả Chồng
Chương 25
Thoáng cái, chúng tôi đã kết hôn được sáu năm.
Thẩm Tri Hằng vẫn ngủ ở bục gỗ, còn tôi thì ngủ trên giường.
Vì thế nên chúng tôi không có con.
Tống Tú Hoa dạo này cứ bóng gió khuyên hai đứa đi bệnh viện kiểm tra, còn nói muốn sắc cho tôi vài bài thuốc dân gian để “bổ dưỡng”.
Lúc đó, Thẩm Tri Hằng chủ động đứng ra nói rằng là do anh không được.
Tống Tú Hoa chết sững, cảm thấy con trai mình thế nào cũng không thể “không được”, lập tức đòi dắt con đi khám.
Nhưng Thẩm Tri Hằng nhất quyết không chịu.
Anh đã thừa nhận là mình “không được” rồi, giờ lại còn bắt anh đến bệnh viện, chẳng phải là muốn ép anh tự thú giữa thanh thiên bạch nhật sao.
Anh đến giờ còn chưa được leo lên giường vợ, chuyện này còn gì mất mặt hơn.
Nhìn phản ứng đó, Tống Tú Hoa gần như chắc chắn con trai mình thật sự có vấn đề, từ hôm ấy bà càng đối xử với tôi cẩn thận hơn, sợ tôi vì không sinh được con mà bỏ anh.
Thời gian trôi đến năm 1977 — năm đất nước khôi phục kỳ thi đại học, chính sách quốc gia cũng dần được nới lỏng.
Tôi kéo Thẩm Tri Hằng ôn luyện kiến thức cấp ba, đã dạy anh hai vòng rồi.
Khi có tin tức chính thức về kỳ thi, Thẩm Ái Quốc lập tức báo cho chúng tôi.
Những năm qua trừ việc không có con, cuộc sống trong nhà hầu như thuận buồm xuôi gió.
Bà cụ nhà họ Thẩm — mẹ của Thẩm Ái Quốc — đã qua đời ở nhà Thẩm Ái Liên. Nói là “ra đi thanh thản” nhưng thật ra cũng khổ sở lắm.
Lúc tôi đến xem, người bà ấy đầy vết lở loét do nằm liệt quá lâu.
Kiếp trước, khi Mạnh Nguyệt Nguyệt hầu hạ bà, đừng nói là lở loét, trên quần áo của bà còn chẳng có lấy một vết dầu mỡ.
Thế mà ở bên cạnh con gái ruột của mình, cuối cùng lại chết thảm như vậy.
Chớp mắt đã đến ngày thi đại học, tôi và Thẩm Tri Hằng cùng nhau vào phòng thi.
Nếu nghĩ kỹ lại, chúng tôi đã kết hôn bảy năm, mà tôi cũng mới chỉ hai mươi lăm tuổi.
Thi xong, tôi và Thẩm Tri Hằng cùng nhau dò đáp án.
Anh khẽ nắm lấy tay tôi, giọng thấp nhẹ: “Vợ ơi, em có phải muốn rời khỏi anh không?”
Anh có thể cảm nhận được, dù đã ở bên nhau nhiều năm, tôi vẫn chưa có tình cảm như anh mong đợi. Nhưng anh rất thích tôi — càng ngày càng thích.
Anh từng có lần say rượu, tỏ tình với tôi, nói anh muốn bên tôi mãi mãi, cả đời này không rời xa, sẽ chờ đến khi tôi thật lòng mở lòng đón nhận anh.
Tôi nhìn đôi mắt chân thành ấy của anh. Thật ra, nếu bỏ qua kiếp trước, Thẩm Tri Hằng của kiếp này đúng là đáng để ghi nhận.
Anh cao một mét tám lăm, dáng dấp không tệ, lại nghe lời, gan lớn, học nhanh.
Dưới sự huấn luyện “võ lực” của tôi, anh tiến bộ rõ rệt. Nhưng chuyện có nên thật sự cùng anh lập nên một gia đình đúng nghĩa, tôi vẫn chưa quyết.
Dù sao tôi sắp vào đại học, bốn năm tới sẽ là khởi đầu cho kế hoạch kinh doanh lớn của tôi.
“Vợ ơi, em làm gì cũng có thể mang anh theo. Nếu em thật sự không muốn làm vợ chồng, anh làm đàn em của em cũng được.” Thẩm Tri Hằng dè dặt nói.
“Anh biết trước đây mình đúng là chẳng ra gì, nhưng đó là vì chưa gặp em.”
“Gặp em rồi, anh mới hiểu cuộc sống thật ra có thể khác. Vợ à, dù em chọn thế nào, anh cũng chấp nhận.”
Tôi nhìn anh, một lúc lâu sau mới khẽ cong môi: “Tối nay anh có thể ngủ trên giường rồi.”
Nghĩ kỹ lại, người đàn ông mình dạy dỗ thành hình, sao có thể để người khác hưởng được.
“Thật hả vợ!” Thẩm Tri Hằng vui mừng ôm chầm lấy tôi. “Không dễ chút nào, cưới bảy năm rồi cuối cùng cũng được động phòng rồi!”
Chương 26
Một tháng sau, kết quả kỳ thi đại học công bố, tôi và Thẩm Tri Hằng cùng đậu vào trường Đại học G ở tỉnh G.
Ngày có điểm, Thẩm Ái Quốc và Tống Tú Hoa xúc động đến rơi nước mắt, bởi vì nhà chúng tôi có tận hai sinh viên đại học.
Thẩm Ái Quốc còn được lãnh đạo đích thân khen ngợi, nói ông dạy con rất tốt, còn mời ông đi phát biểu về giáo dục gia đình.
Ông đắc ý vô cùng, đi đến đâu cũng phong độ ngời ngời.
Còn Tống Tú Hoa thì lúc ra ngoài cằm cứ ngẩng cao, gặp ai cũng khoe con dâu tốt.
Mạnh Nguyệt Nguyệt và Cố Nam Thành giờ đã ổn định cuộc sống ở tỉnh G.
Nghe nói hiện tại Cố Nam Thành giữ chức rất cao, đã lên tới cấp sư trưởng.
Nếu chúng tôi sang bên đó, nếu có chuyện gì cần giúp, anh ấy hoàn toàn có thể hỗ trợ.
Những năm qua tôi và Mạnh Nguyệt Nguyệt vẫn giữ liên lạc bằng thư từ. Cô ấy biết tôi đậu đại học, còn rất vui mừng thay.
Nghe nói Thẩm Tri Hằng cũng đậu và sẽ đi cùng tôi, Mạnh Nguyệt Nguyệt không khỏi cảm thán: quả nhiên đàn ông gặp người phụ nữ khác nhau thì vận mệnh cũng khác nhau.
Cố Nam Thành vì có Mạnh Nguyệt Nguyệt hiền thục bên cạnh, nên sự nghiệp cũng thăng tiến không ngừng.
Mạnh Nguyệt Nguyệt rất được lòng các chị em trong khu tập thể quân đội. Cô ấy vốn xinh xắn dịu dàng, giọng nói mềm mại, ai cũng quý.
Thậm chí chỉ cần có ai nói lớn tiếng một chút với cô, mấy chị trong khu cũng cuống cuồng sợ dọa cô sợ.
Mẹ Cố lại càng thương Mạnh Nguyệt Nguyệt như con ruột, mẹ chồng nàng dâu hòa thuận. Giờ Mạnh Nguyệt Nguyệt đã có hai con, một trai một gái, đủ đầy hạnh phúc.
Tôi và Thẩm Tri Hằng đến thành phố G vào cuối tháng Tám.
Mạnh Nguyệt Nguyệt và Cố Nam Thành ra đón. Nhìn thấy tôi và Thẩm Tri Hằng có vẻ thân mật hơn trước, nét cười trên mặt Mạnh Nguyệt Nguyệt càng đậm.
“Ở nhà bọn em trước đi, đến khi nhập học rồi hẵng về ký túc xá.” Mạnh Nguyệt Nguyệt nắm tay tôi nói.
“Ừ, làm phiền em rồi.”
“Người một nhà mà, nói gì khách sáo vậy.” Mạnh Nguyệt Nguyệt cười dịu dàng.
“Chị tính mua một căn nhà gần trường, chị và Tri Hằng nếu không bắt buộc thì sẽ không ở ký túc.”
Mấy năm nay tôi và Thẩm Tri Hằng buôn bán không ít ở chợ đen, cũng tích góp được kha khá vốn.
Lần này chuyển đi, chúng tôi mang theo toàn bộ đồ đạc có thể, kể cả mấy thùng hàng để dành từ trước.
“Được, để tôi đưa hai người đi xem nhà.” Cố Nam Thành nói.
“Em rể, khỏi phiền anh, để bọn tôi với Nguyệt Nguyệt đi loanh quanh là được rồi.”
“Tôi quen người ở cục quản lý nhà đất, có tôi đi thì sẽ nhanh hơn.” Cố Nam Thành vẫn hòa nhã đáp.
Đấy, chỉ cần đổi thân phận, thì nói chuyện cũng trở nên vui vẻ biết bao.
Nói thêm vài câu nữa, chúng tôi ổn định ở nhà Cố Nam Thành.
Sáng hôm sau, anh ấy đích thân lái xe đưa chúng tôi đi gặp bạn thân làm trong cục quản lý nhà đất.
Khu vực tôi chỉ định đúng là còn vài căn nhà cần bán. Tôi không chần chừ, lập tức xuống tiền mua luôn mấy căn mà mình ưng ý.
Mạnh Nguyệt Nguyệt thấy tôi mua nhà, lập tức nhớ tới chuyện giá nhà sau này chắc chắn sẽ tăng, liền bàn với Cố Nam Thành — cô ấy cũng muốn mua vài căn.