Chương 5 - Quay Về Dưới Ánh Đèn Tân Hôn
13
Dưới ánh đèn vàng ấm.
Tôi quấn tay quanh eo Tần Dạng, nhiệt tình đáp lại từng nụ hôn của anh.
Anh khẽ cắn môi tôi, thấp giọng cười khàn:
“Sao hôm nay em chủ động quá vậy?”
Tôi vòng tay ôm lấy vai anh, cười khẽ:
“Mới bắt đầu thôi mà.”
Càng lúc càng cuồng nhiệt, đến khi anh đưa tay mở ngăn kéo, tôi vội ngăn lại.
“Hôm nay không cần đâu.”
“Nếu… có rồi thì sao?”
“Nếu có… thì sinh thôi.”
Câu trả lời của tôi khiến anh bùng nổ.
Tôi không nhớ rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ biết khi tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện.
Đôi mắt Tần Dạng đỏ hoe, thấy tôi mở mắt liền thở phào nhẹ nhõm.
Tôi mới biết, sáng nay anh gọi mãi không thấy tôi tỉnh, sợ xảy ra chuyện nên bế tôi đến bệnh viện.
“Em không sao. Nhưng lần sau… anh phải nhẹ nhàng chút.”
Tần Dạng vừa tức vừa buồn cười:
Đến nước này mà em còn nghĩ đến chuyện đó à?”
“Thì… ai bảo anh quá đẹp trai làm gì!”
Tôi vươn vai, cười rạng rỡ:
“Em thấy rất ổn, tinh thần phơi phới. Anh đi hỏi bác sĩ xem em có thể xuất viện chưa nhé.”
Tần Dạng vừa rời đi, nụ cười trên môi tôi chợt tắt.
Dạo gần đây sống quá hạnh phúc, khiến tôi gần như quên mất – kiếp trước tôi đã chết như thế nào.
Lần đó tôi phát bệnh vào năm thứ năm sau kết hôn. Bác sĩ nói, nếu phát hiện sớm thì còn hy vọng – nhưng tôi đã đến viện quá muộn…
Từ khi biết chuyện việc tôi thường xuyên sảy thai sinh hóa có liên quan đến căn bệnh này, Tần Dạng rơi vào trạng thái dằn vặt tột độ.
Anh ấy hối hận vì đã không đưa tôi đi khám sớm hơn, vì không quan tâm đến cảm xúc của tôi, để rồi bệnh tình ngày càng trầm trọng.
Vậy nên ở kiếp này, dù thế nào tôi cũng phải sống thật tốt.
Vì anh – và vì chúng tôi.
Tần Dạng phải rất lâu sau mới quay lại.
Nhưng lần này… anh không về một mình.
Cả bố mẹ tôi – những người bấy lâu nay không thèm đoái hoài gì tới tôi – cũng đến.
Vừa bước vào cửa, họ đã nắm chặt tay tôi, nước mắt lưng tròng:
“Con bé ngốc này, có bệnh sao không nói với bố mẹ chứ?”
Tôi sững sờ.
Từ ngày họ ép tôi đi gặp mặt rồi tức giận nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ nếu tôi không nghe lời, tôi đã nhủ lòng – sẽ không bao giờ chủ động liên lạc nữa.
Từ nhỏ họ bận làm ăn, gửi tôi về ông bà nội nuôi. Họ gần như chẳng hề quan tâm tôi.
Đến khi tôi lớn, họ lại muốn kiểm soát cả cuộc đời tôi.
Tôi hận họ, nên ở kiếp trước – khi phát bệnh – tôi đã không hề báo cho họ biết.
Việc tôi lấy Tần Dạng, một phần là vì rung động thật, nhưng một phần cũng là vì chống đối họ.
Chỉ đến khi tôi qua đời, nhìn thấy họ khóc đến đứt từng khúc ruột trong lễ tang của mình, tôi mới hiểu – trên đời này, không có bậc cha mẹ nào là không yêu con.
Chỉ là… họ yêu sai cách.
Tôi cố nén cảm xúc, lạnh nhạt hỏi:
“Sao bố mẹ lại đến đây?”
Tần Dạng lên tiếng:
“Là anh gọi cho họ. Ôn Ni, bác sĩ nói tình trạng của em hơi nghiêm trọng… anh không thể tự mình quyết định, nên đã gọi điện cho bố mẹ em.”
Tôi im lặng.
Bố mẹ tôi là chủ doanh nghiệp lớn, chẳng thiếu tiền.
Kiếp trước vì tôi cố chấp không chịu mở lời, nên mọi gánh nặng đều đổ lên vai Tần Dạng – đến mức anh phải bán hết tài sản, nợ nần chồng chất.
Từ bất cứ góc độ nào, tôi cũng không nên để anh phải gánh vác tất cả.
Tôi nằm xuống giường, bình thản nói:
“Bố mẹ đi hỏi bác sĩ xem cần điều trị thế nào. Chỉ cần có thể chữa khỏi, con đều phối hợp.”
Hai người vui mừng khôn xiết, vội vàng gọi điện nhờ bạn bè lo việc chuyển viện.
Có bố mẹ tôi ở đây, Tần Dạng gần như chẳng giúp được gì, chỉ biết ngồi bên chờ kết quả từ bác sĩ.
Sau đó, bố mẹ lấy cớ muốn chăm sóc tôi kỹ hơn, bảo tôi dọn về nhà ở cùng.
Tôi từ chối.
Nhưng tôi vẫn về nhà một chuyến, cùng Tần Dạng, để lấy một thứ rất quan trọng.
Từ góc sâu nhất của giá sách, tôi lôi ra một chiếc hộp nhỏ đựng đầy thư tình.
Mười bức thư tình, xếp ngay ngắn bên trong.
Nét chữ rắn rỏi, cứng cáp.
Tần Dạng lật từng bức thư do chính anh viết năm ấy, giọng có chút ghen tị:
“Biết vậy anh tự mang đến cho em, đâu để bị hắn ta đánh cắp nhiều năm như thế.”
Tôi khẽ đáp:
“Nhưng Tần Dạng à, nếu lúc ấy mình gặp nhau, khi còn chưa đúng thời điểm, thì cuối cùng vẫn là lỡ mất nhau thôi.”
Anh lại kiên định lắc đầu:
“Nếu là em và anh – thì chuyện đó sẽ không xảy ra.”
Nghĩ đến việc kiếp trước, sau khi tôi mất, anh ấy cả đời không chịu tái hôn… tôi không biết nên nói gì.
“Cái gì đây?”
Tần Dạng lấy từ đáy hộp ra một xấp phong bì.
Tôi hoảng hốt, lập tức giành lại:
“Không được xem cái này!”
Mắt anh sâu thẳm:
“Tự đưa cho anh, hay để anh giật lấy?”
Tôi méo miệng, không tình nguyện đưa cho anh xem.
Anh mở ra với gương mặt sa sầm, nhưng sau khi đọc vài dòng, bỗng ngẩng lên nhìn tôi – vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
“Là… là thư trả lời cho anh?”
Tôi gật đầu:
“Ừ, là thư em viết trả lời.”
Năm ấy lớp 12, tôi toàn tâm toàn ý dồn vào học hành, thư tình nào nhận được cũng ném luôn vào sọt rác.
Chỉ duy nhất thư của Trần Tự là không.
Nhưng không phải vì tôi thích Trần Tự.
Giống như có sự an bài vô hình nào đó của số phận, tôi chỉ nhận duy nhất thư tình của anh.
Còn những bức thư hồi âm, là sau kỳ thi đại học tôi mới viết lần lượt từng cái.
Nhưng lúc đó Trần Tự đã rời khỏi thành phố, liên lạc giữa chúng tôi chuyển sang email.
Những bức thư hồi đáp đó, tôi đã giấu ở đáy hộp – chưa từng gửi đi.
Chỉ không ngờ, có một ngày… chính người nhận lại là người lật chúng ra đọc.
Tần Dạng đọc xong, cẩn thận nhét tất cả thư vào túi áo.
Tôi vừa cười chê anh ngốc, vừa cười vừa thấy đau lòng.
“Tần Dạng, sau này em nhất định sẽ đối xử thật tốt với anh.”
Anh nghiêm túc sửa lời:
“Câu đó, phải để anh nói mới đúng.”
Thật đúng là một tên bá đạo trẻ con.
14
Bệnh của tôi vì phát hiện kịp thời nên chưa biến chứng – có thể xem là may mắn trong bất hạnh.
Tôi tích cực điều trị, tái khám định kỳ, suốt năm năm không tái phát.
Một năm sau khi khỏi bệnh, tôi mang thai.
Tần Dạng xem tôi như búp bê sứ – nâng niu từng chút một, sợ tôi bị trầy xước hay vấp ngã.
Không buổi khám thai nào là anh bỏ lỡ.
Đến ngày dự sinh, bụng tôi vẫn chưa có động tĩnh. Chúng tôi đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện, nào ngờ… lại gặp Trần Tự ở đó.
Anh ta đang dìu một người phụ nữ vừa mới sinh từ ngoài hành lang bước vào. Ánh mắt chúng tôi vô tình giao nhau, anh ta sững người.
So với trước, anh tiều tụy đi rất nhiều, người cũng hơi phát tướng.
Người phụ nữ bên cạnh thấy anh đứng lại, liền quát to:
“Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa tôi móc mắt anh bây giờ!”
Nói xong, cô ta quay sang một cô bé tóc vàng mắt xanh chừng hơn mười tuổi mắng tiếp:
“Còn đứng đó làm gì? Không biết về phòng trước trông em trai à?”
Cô bé rụt rè nép sau lưng Trần Tự:
“Bố ơi…”
Trần Tự vội cúi đầu, tránh ánh nhìn, dìu người phụ nữ kia quay vào phòng.
Tần Dạng thấy vậy, không nói không rằng lập tức yêu cầu thuê phòng riêng biệt cho hai vợ chồng.
Sau này tôi mới biết – Trần Tự mở công ty bị nợ nần chồng chất, để trả nợ đành cặp với một bà chị nhà giàu.
Người vợ ở nước ngoài sau khi phát hiện thì ly hôn với anh ta, để lại con gái cho anh ta nuôi.
Cuộc sống của anh ta chẳng bằng trước kia, đến họp lớp cũng chẳng dám tham gia nữa.
Mỗi lần bạn học nhắc đến Trần Tự đều thở dài:
“Anh ta đó… cầm bài đẹp như vậy mà đánh tệ thế, đúng là uổng phí.”
“Ôn Ni, may mà năm đó cậu không cưới anh ta.”
Tôi nhìn về phía thảm chơi trẻ em, nơi một người đàn ông đang cười như trẻ con bên con gái nhỏ – ánh mắt dịu dàng và rực rỡ.
Tôi khẽ mỉm cười:
“Ừ, phải cảm ơn anh ta năm đó không chịu cưới tôi.”
Nhờ vậy… tôi mới có thể vượt qua sinh tử, để ở bên người mình yêu.
(Toàn văn hoàn)