Chương 4 - Quay Về Để Thay Đổi Duyên Số
Nhưng bây giờ tôi hiểu rồi — tôi và Thư Dao chính là phiên bản đời thật của câu chuyện nông dân và con rắn.
“Tôi sẽ không góp nhiều như vậy.”
Thẩm Dã sững người: “Cậu nói gì cơ?”
Cả lớp, bao gồm cả Thư Dao, đều quay đầu nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bình tĩnh đáp: “Bố mẹ tôi gần đây vừa đầu tư vào một dự án mới, dòng tiền hiện tại không dư dả. 200.000 không phải con số nhỏ, tôi không thể bỏ ra được.”
Vẻ mặt của Thẩm Dã trở nên khó hiểu.
“Mạnh Thính, nhà Thư Dao thật sự rất khó khăn, bố cô ấy đang nguy kịch, cậu thực sự định thấy chết mà không cứu sao?”
Tôi bật cười.
Từ bao giờ chuyện quyên góp lại trở thành nghĩa vụ bắt buộc thế?
Không bỏ tiền ra thì là thấy chết không cứu à?
Tôi trước giờ thật không ngờ, Thẩm Dã lại giỏi áp đặt đạo đức như vậy.
“Mạnh Thính, mình biết cậu không thiếu tiền,”
Thư Dao nghẹn ngào, vành mắt đỏ hoe, giọng nói khẩn thiết:
“Cây bút cậu dùng bình thường cũng đáng giá bằng cả tháng sinh hoạt của mình rồi.
Giờ bố mình đang cần tiền mổ gấp, mình xin cậu giúp một lần…
Coi như mình vay, sau này tốt nghiệp đi làm có tiền mình sẽ trả lại cho cậu, được không?”
Thái độ cô ta vô cùng nhún nhường, đáng thương đến mức khiến người khác khó lòng từ chối.
Cả lớp bắt đầu xì xào:
“Đúng đó, Mạnh Thính, nhà cậu giàu như vậy, giúp một chút có sao đâu.”
“Ngay cả Thẩm Dã cũng bỏ ra hai trăm ngàn rồi, cậu làm sao có thể không góp nổi?”
Nghe họ nói chuyện, cứ như thể tiền nhà tôi là gió thổi đến vậy.
Kiếp trước, cả nhà ba người chúng tôi đều chết trong bi kịch.
Tất cả mọi đau khổ, đều bắt đầu từ Thư Dao.
Tôi tuyệt đối sẽ không dính vào chuyện này thêm lần nào nữa, và càng không đời nào mềm lòng với Thư Dao một lần nào nữa.
“Tôi đã nói rồi, tôi không bỏ ra đâu. Quyên góp là hành động tự nguyện, không phải nghĩa vụ đạo đức bắt buộc.
Nếu các người thương Thư Dao đến vậy, thì tự bỏ tiền ra mà giúp.
Đừng đứng đó chỉ biết lên giọng dạy đời.”
“Mạnh Thính, cậu nói vậy là sao? Nếu tụi này có tiền như nhà cậu, tụi này cũng bỏ ra rồi!”
Tôi cười nhạt.
Thật ra tôi hiểu rất rõ — phần lớn các bạn trong lớp này đều ngấm ngầm đố kỵ và ghét người giàu.
Họ luôn cho rằng những người giàu như chúng tôi sinh ra đã may mắn hơn người, được hưởng đãi ngộ tốt hơn, nên phải có nghĩa vụ “trả lại” cho xã hội nhiều hơn.
Nhưng không phải ai có tiền cũng là phú nhị đại hay trúng số đổi đời.
Nhà tôi có của cải cũng là do bố mẹ tôi tay trắng dựng nghiệp, từ hai bàn tay trắng mà gầy dựng lên, ngày đêm vất vả, chịu đủ cay đắng.
Họ đã nỗ lực hơn bất cứ ai, chỉ để mang lại cho tôi một cuộc sống tốt hơn.
Tôi dựa vào điều đó mà lớn lên, vậy thì tại sao tôi lại phải cúi đầu trước sự áp đặt đạo đức từ người khác?
“Mạnh Thính, cậu thật sự không chịu giúp Thư Dao sao?”
Ánh mắt Thẩm Dã nhìn tôi đầy thất vọng.
“Nếu cậu thấy hai trăm ngàn quá nhiều, vậy thì góp mười vạn cũng được.”
Tôi không nhìn gương mặt lúc này đã trở nên xa lạ của anh.
“Mười vạn cũng không.”
“Vậy cậu định góp bao nhiêu?”
“Không một xu.”
Câu nói của tôi khiến cả lớp nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ.
Đặc biệt là Thẩm Dã.
“Mạnh Thính, trước giờ tôi không ngờ cậu lại là người thấy chết mà không cứu.”
“Còn tôi, cũng không ngờ cậu lại là người giỏi áp đặt đạo đức như vậy.”
Mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Dã, đến giây phút này — hoàn toàn tan vỡ.
Hình tượng cặp đôi kim đồng ngọc nữ, tài tử giai nhân mà mọi người từng ngưỡng mộ, cũng tan biến theo.
Trong lớp, càng lúc càng nhiều ánh mắt đầy tò mò, thích hóng chuyện đổ dồn về phía chúng tôi.
Cuối cùng, Thẩm Dã nghiến răng, quay sang nói với Thư Dao đang đứng trên bục giảng:
“Phần còn lại hai trăm ngàn, tôi cũng góp luôn.”
Thư Dao lập tức mỉm cười qua hàng nước mắt, gương mặt tràn đầy biết ơn.
“Cảm ơn cậu, Thẩm Dã.”