Chương 6 - Quay Về Để Chặt Đứt Duyên Nợ
Tôi cười ngăn lại: “ Đây đâu phải ở nhà…”
Thế nhưng cậu vẫn kiên nhẫn chỉnh từng cành, nhẹ giọng nói:
“ Vì chị thích mà.”
Tôi ngẩn người, nước mắt bỗng dâng trào.
Thì ra trên đời này vẫn còn người nhớ rõ – Mạnh Vãn Vãn thích nhất là hướng dương.
Không phải bó hoa Kỷ Vọng Xuyên đã quên, không phải cánh đồng ngoài cửa sổ bệnh viện với tay chẳng tới.
Mà là bó hoa này – được hái riêng cho tôi, đến cả góc nghiêng của từng cành cũng phải chỉnh thật ngay ngắn.
Trên sân ga.
Kỷ Vọng Xuyên lao vào sân ga như kẻ mất trí, gõ loạn trên từng ô cửa sổ toa tàu.
Bộ quân phục nhàu nát, trên mặt còn vương những vệt nước mắt chưa khô.
“ Vãn Vãn!!”
Nhưng đoàn tàu đã tăng tốc, rời ga, hướng về nơi xa xăm.
Anh quỵ xuống nền đất, òa khóc nức nở.
Anh như thể đã đánh mất Mạnh Vãn Vãn mãi mãi.
9
Khi Kỷ Vọng Xuyên tìm được tôi, hoa mộc miên ở Đông Thành đang nở rộ, đỏ rực cả bầu trời.
Anh đứng dưới ký túc xá nhà máy dệt, quân phục nhăn nhúm, trong tay ôm một bó hướng dương đã héo rũ.
Ba tháng không gặp, gò má anh hóp lại, hốc mắt trũng sâu, quầng thâm xanh đen dưới mắt rõ rệt.
“ Vãn Vãn…” – giọng anh khàn đến méo mó – “ Xin lỗi, anh tới muộn rồi. Điều lệnh khó xin quá…”
Tôi ngồi trên xe lăn, cuộn len trong tay rơi xuống đất.
Anh vội quỳ xuống nhặt, quá hấp tấp nên đầu gối đập mạnh xuống nền xi măng.
Nhìn dáng vẻ tiều tụy ấy, tim tôi thoáng se lại.
Anh đưa tay định chạm vào đôi chân phủ chăn của tôi, nhưng dừng lại lưng chừng. “ Chân em… còn đau không?”
Tôi khẽ lắc đầu: “ Không đau nữa rồi. Hành Chu đã tìm cho em chuyên gia ở đây. Phải rồi… đồng chí Thanh Thu vẫn ổn chứ?”
Cổ họng anh nghẹn lại. Anh lấy từ trong ngực ra một phong thư: “ Vãn Vãn, anh và cô ấy trong sạch. Anh nhờ cô ấy viết thư giải thích…”
“ Anh Vọng Xuyên.” – tôi nhẹ nhàng cắt lời – “ Không cần đâu. Em còn hiểu rõ hơn ai hết, người anh yêu không phải em. Đừng vì em mà lỡ dở tình cảm của hai người. Đồng chí Thanh Thu rất tốt, anh và cô ấy phải thật hạnh phúc.”
Một cánh hoa rơi xuống vai anh. Tôi theo bản năng muốn gạt đi, rồi lại rụt tay về.
Tôi nhìn đôi mắt hoe đỏ của anh: “ Em và anh… không còn tương lai. Nhưng anh và Thanh Thu, vẫn còn thật nhiều ngày tháng tốt đẹp.”
Anh lắc đầu, giọng nghẹn lại: “ Không, không phải thế. Hôm đó em hỏi, nếu người rơi xuống nước không phải em thì sao… Giờ anh đã biết câu trả lời.”
Nước mắt anh rơi lộp bộp xuống mu bàn tay tôi: “ Anh sẽ cứu bất cứ ai, nhưng chỉ có em… chỉ có em khiến anh sợ hãi.”
Anh cởi khuy áo, để lộ vết sẹo dữ tợn dưới xương quai xanh “ Đây là lúc cứu Thanh Thu anh bị thương. Nhưng em biết không? Khi ấy đầu óc anh chỉ có một ý nghĩ… phải nhanh chóng đi cứu em. Anh sợ… sợ chậm một giây sẽ không còn gặp được em nữa.”
Xa xa vang lên tiếng chuông xe đạp. Mạnh Hành Chu xách hộp cơm từ nhà ăn chạy về. Thấy cảnh tượng trước mắt, cậu sững lại.
Mà Kỷ Vọng Xuyên như không hề hay biết, trán anh tựa trên tay tôi, giọng run run: “ Người anh yêu từ đầu tới cuối đều là em. Chỉ là anh quá ngu ngốc, đến khi mất mới hiểu ra. Vãn Vãn… cho anh một cơ hội nữa được không?”
Tôi nhìn vào đôi mắt rực đỏ ấy, ký ức ùa về: kiếp trước, trước khi chết anh tháo nhẫn cưới, nước mắt cũng nóng hổi y hệt thế này.
“ Anh Vọng Xuyên.” – tôi nhẹ nhàng rút tay, khẽ phủi cánh hoa trên vai anh – “ Mọi chuyện… đã qua rồi.”
“ Chị, cơm tới rồi.” – giọng Hành Chu vang lên, cắt ngang.
Anh đứng dậy, thì thào: “ Anh không ép em… ngày mai anh lại đến.”
“ Không cần đâu.” – tôi khẽ đáp – “ Hành Chu sẽ chăm sóc em.”
Anh lặng người, bóng dáng bị nắng chiều kéo dài in trên mặt đất.
Đến khi Hành Chu đẩy xe lăn đưa tôi rẽ vào hành lang, tôi vẫn cảm nhận ánh mắt ấy, nặng nề khắc trên lưng mình.
Về sau, anh còn đến mấy lần. Có khi mang đường đỏ, có khi vài miếng cao dán.
Một lần mưa to, anh đứng dưới lầu suốt đêm, sáng hôm sau sốt cao, bị đồng nghiệp dìu đi.
Dần dần, tôi nhận ra mình không nhớ rõ gương mặt anh nữa.
Ngày đó, tôi chỉ xuống sân, hỏi Hành Chu:
“ Người kia là ai? Sao cứ đứng dưới lầu chúng ta?”
Hành Chu tròn mắt nhìn tôi: “ Chị… chị không nhớ anh ta sao?”
Tôi chợt thấy lạ lùng – hình như tôi phải quen người ấy. Nhưng trí nhớ trống rỗng.
Tôi nhớ rõ tất cả mọi người, chỉ riêng anh thì quên mất.
Mà kỳ lạ hơn, mọi người đều nói tôi quên một người, nhưng chẳng ai nói rõ được đó là ai.
Tôi chỉ lờ mờ nghĩ tới… có lẽ đây chính là cái giá của sự trao đổi với hệ thống.
Một ngày nọ, Hành Chu bất chợt ôm mặt tôi, nghiêm túc hỏi: