Chương 4 - Quay Lại Vì Tiền Đền Bù
Để tránh ảnh hưởng tâm trạng, suốt chuyến đi tôi đã tắt máy.
Nhưng nghĩ đến việc còn một vấn đề ở nhà chưa giải quyết xong, tôi quyết định quay về để xử lý cho rõ ràng.
Không ngờ, Diệp Vân và Lạc Chu vì chờ tôi mà thậm chí bỏ cả việc làm.
Khi tôi về đến nhà, cả hai người đang ngồi trên ghế nhỏ trước cửa, chờ đợi.
Thấy tôi, họ niềm nở đến khó tin.
Diệp Vân cười rất dịu dàng, điều mà tôi chưa từng thấy trước đây:
“Mẹ, mẹ đi đâu thế? Sao chơi lâu thế ạ?”
Sự nhiệt tình của họ khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi lập tức rút tay mình khỏi sự níu kéo của họ.
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi. Ngồi đây chờ làm gì?”
Diệp Vân nhìn Lạc Chu, thấy anh ta lúng túng không dám mở lời thì sốt ruột, nói thẳng luôn:
“Mẹ, con nghe nói tiền đền bù giải tỏa ở quê đã chuyển đến rồi đúng không?”
Tôi đang bận tưới nước cho cây trên ban công, hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Nhưng Diệp Vân cứ làm như không thấy vẻ lạnh nhạt của tôi, tiếp tục nói:
“Mẹ, chuyện là thế này. Chính Vũ giờ đã vào tiểu học, nhưng trường học hiện tại chất lượng không tốt lắm.”
“Vợ chồng con định mua một căn nhà gần trường điểm, chỉ là giá hơi cao nên mới đến bàn với mẹ.”
Nghe vậy, tôi dừng tay, quay sang nhìn cô ta:
“Bàn với tôi? Bàn cái gì? Nếu có tiền mua thì cứ mua, việc gì phải hỏi tôi.”
“Tôi chỉ là một bà già không biết gì. Các người là bố mẹ của nó, mọi quyền quyết định là ở các người.”
Diệp Vân thấy tôi không chịu đề cập đến số tiền đền bù, cuối cùng mất kiên nhẫn.
“Mẹ, sao lại nói không có tiền? Mẹ có nhiều tiền đền bù như vậy!”
“Cháu trai mẹ muốn học trường tốt, chẳng lẽ mẹ không đồng ý?”
Nhìn dáng vẻ tức tối của cô ta, tôi cảm thấy buồn cười.
Tôi ngồi xuống ghế sofa, vắt chân lên, thản nhiên đáp:
“Hồi trước các người đuổi tôi ra khỏi nhà còn nói gì nhỉ? Nói rằng từ giờ không cần tôi phải lo gì cả.”
“Sao? Mới bao lâu mà quên rồi à?”
“Không sao, các người có thể quên, nhưng tôi thì không. Cả đời này tôi cũng không quên được.”
Nghe tôi nhắc lại chuyện cũ, Lạc Chu tỏ vẻ khó chịu:
“Mẹ, sao mẹ cứ lôi chuyện cũ ra nói mãi thế?”
“Với lại, tiền đền bù cũng có phần của bố con. Con là con trai bố, đương nhiên có quyền thừa kế. Chính Vũ là cháu ruột mẹ, lại càng có quyền.”
“Mua nhà gần trường điểm là chuyện chính đáng, mẹ sao không ủng hộ?”
Nghe anh ta nói xong, tôi nhún vai, thản nhiên đáp:
“Nói xong chưa? Nếu xong rồi thì về đi. Tiền tôi đã tiêu hết rồi.”
“Tin hay không tùy các người. Dù sao tôi cũng chẳng có đồng nào.”
Diệp Vân nhận ra ý tôi, liền bỏ luôn vẻ giả tạo:
“Được thôi, bà già. Bà không chịu bỏ tiền, vậy tôi sẽ ly hôn với chồng bà!”
“Cả Chính Vũ, tôi cũng mang đi. Đến lúc đó bà đừng hối hận!”
Tôi cười nhạt:
“Cô nghĩ lời đó có thể đe dọa tôi sao? Con trai còn bất hiếu, tôi còn mong gì ở cháu trai?”
“Ly hôn hay không là chuyện của các người, không cần báo tôi làm gì.”
Nghe tôi nói vậy, cả hai không chịu nổi, đùng đùng bỏ đi, sập mạnh cửa.
Tôi thu dọn đồ đạc rồi vào phòng ngủ, không bận tâm thêm nữa.
Tôi biết cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu.
Chỉ cần họ còn nghĩ tôi có tiền, họ sẽ không bỏ cuộc.
Quả nhiên, vẫn như trước, họ không giữ được bình tĩnh.
Sáng hôm sau, cả hai lại vội vàng đến nhà tôi.
Vừa vào cửa, họ quỳ xuống đất, Diệp Vân bắt đầu khóc lóc thảm thiết:
“Mẹ, lần này mẹ nhất định phải cứu Lạc Chu!”
“Mẹ, bây giờ phải làm sao đây? Tối qua Lạc Chu lái xe khi say rượu gây tai nạn, giờ người ta bắt phải bồi thường.”
Lạc Chu sợ hãi run lẩy bẩy, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi:
“Mẹ, con xin mẹ cứu con lần này. Thật sự con gây chuyện lớn rồi.”
Tôi thật sự khâm phục khả năng diễn xuất của Diệp Vân.
Rõ ràng là em trai cô ta uống rượu lái xe gây tai nạn, vậy mà để xin tiền, cô ta có thể bịa chuyện, đổi thành lỗi của Lạc Chu.
Tôi không vạch trần họ ngay, chỉ để họ quỳ đó mà khóc.
Diệp Vân nhận ra tôi hoàn toàn không để ý, liền sốt ruột:
“Mẹ, con đang nói chuyện với mẹ đấy, mẹ có nghe thấy không?”
Tôi bắt đầu thấy phiền, đáp lại:
“Diệp Vân, cô nghĩ tôi là đồ ngốc sao?”
“Lạc Chu có uống rượu hay không, tôi chẳng lẽ không biết? Hay cô không biết?”
“Cô nói anh ta say rượu lái xe tối qua, nhưng đến giờ tôi không ngửi thấy chút mùi rượu nào trên người anh ta.”
“Nếu nói là ai uống rượu lái xe, thì chỉ có em trai cô là người khả dĩ nhất.”
Nói xong, cả hai sững sờ, không ngờ tôi đoán ra nhanh như vậy.
Diệp Vân bò đến trước mặt tôi, nắm lấy vạt áo, van xin:
“Mẹ, đúng là em con làm sai, nhưng chuyện này có thể tha thứ được. Hay mẹ lấy một ít tiền, chúng ta dùng để bịt miệng người ta, mọi chuyện sẽ xong thôi.”
10
Tôi thở dài bất lực. Rõ ràng họ không tin rằng tôi đã quyên góp hết tiền.
Tôi vào phòng lấy chứng cứ. Diệp Vân và Lạc Chu mừng rỡ, tưởng tôi đi lấy tiền.
Nhưng khi họ nhìn thấy giấy tờ ghi rõ “quyên góp toàn bộ vô điều kiện”, họ hoàn toàn suy sụp.
“Bà già chết tiệt! Sao bà có thể nhẫn tâm đến vậy?”
“7 triệu, bà nói quyên góp là quyên góp à?”
“Bà có hỏi ý kiến chúng tôi chưa? Đây là tiền của riêng bà sao?”
Nói xong, cả hai lao đến đánh tôi.
Tôi không ngờ chuyện xấu lại xảy ra nhanh đến vậy.
Tôi cố lao tới lấy điện thoại nhưng bị Diệp Vân đá văng ra xa.
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra, dù sống lại một đời, tôi vẫn không cứu được chính mình.
Tôi ngừng phản kháng, chỉ nghĩ: “Cứ để họ giết mình đi.”
Nhưng đúng lúc ấy, cửa chính bị đẩy mạnh ra.
Là Tiểu Trương – cậu ấy đã dẫn cảnh sát đến cứu tôi.
Ngay lập tức, cả hai bị đưa đi, còn tôi được Tiểu Trương đưa vào bệnh viện.
Trong thời gian nằm viện, cảnh sát đến hỏi tôi có muốn tha thứ không.
Tôi kiên quyết từ chối.
Biểu cảm của tôi có lẽ quá lạnh lùng, khiến cảnh sát tưởng tôi bị tổn thương tinh thần.
Họ chỉ nói: “Cố gắng giữ sức khỏe” rồi rời đi.
Kết quả giám định, tôi bị gãy ba xương sườn và gãy chân, được xác định là thương tích nhẹ.
Theo pháp luật, Diệp Vân và Lạc Chu bị kết án 3 năm tù.
Còn em trai Diệp Vân, sau khi lái xe say rượu gây tai nạn chết người lại còn bỏ trốn.
Vì tình tiết nghiêm trọng, anh ta bị kết án 25 năm tù.
Mọi chuyện cuối cùng cũng khép lại.
Tôi không giữ Lạc Chính Vũ ở bên mình mà gửi cháu vào một trại trẻ mồ côi với phúc lợi tốt.
Tâm tính của cháu đã bị Diệp Vân làm hư, giữ bên mình chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ.
Nửa tháng sau, tôi xuất viện, Tiểu Trương đến tạm biệt.
Tiểu Trương nói rằng cha mẹ mình sức khỏe không tốt, nên cậu phải về quê chăm sóc họ.
Tôi rất quý Tiểu Trương, cậu ấy là người có trách nhiệm, lại tốt bụng.
Vì vậy, tôi đánh bạo hỏi cậu:
“Cho tôi về quê cùng cậu được không?”
Tiểu Trương bất ngờ nhưng rất vui, liền đồng ý ngay.
Quê của Tiểu Trương là một vùng sông nước miền Giang Nam, không khí trong lành, phong cảnh rất đẹp.
Tôi dùng tiền của mình để giúp cha mẹ cậu chữa khỏi bệnh.
Hai ông bà rất biết ơn tôi và cũng vui vẻ chào đón tôi ở lại sống cùng.
Thế là, nửa cuối cuộc đời tôi khép lại tại nơi này.
Nghe nói, sau khi ra tù, Lạc Chu và Diệp Vân có thử tìm tôi.
Nhưng không rõ vì lý do gì, họ đã từ bỏ.
Tôi cũng không bận tâm họ sống thế nào.
Kiếp này, tôi chỉ muốn sống cho bản thân mình.
(Hết)