Chương 2 - Sự Mất Tích Bí Ẩn - Quán Lẫu Trên Đồi

Chương 2:

“Em gái ơi, em đùa anh à? Anh thấy em là nóng bỏng quá làm cho người khác nóng thì có.”

Đại chọc ghẹo cô gái kia, nhưng cô gái kia dường như rất nghiêm túc nói: “Em nóng quá, anh cho em chút nước tắm đi có được không?”

Rầm!

Cánh cửa bị Đại đóng sầm không tiếc thương, bỏ lại cô gái kia nóng nực mặc kệ ở ngoài cửa. Nhưng vừa vào nhà, Đại lại cảm thấy kì lạ, tại sao từ đầu tới cuối đều không nhìn thấy mặt cô gái kia, đáng lẽ muốn lừa hay nhờ vả gì người ta thì ít nhất cũng phải dùng nhan sắc mà dụ chứ. Đằng này cô gái kia cứ đầu tóc bù xù chắc thấy mặt mũi đâu. Quái lạ, Đại lại mở cửa, thời gian từ lúc anh đóng đến mở không quá 3 phút, nhưng cô gái nọ đã biến mất tăm. Không nghe thấy tiếng xe máy hay bất cứ phương tiện nào, Đại chạy ra xem xung quanh cũng chẳng thấy đâu…

Vừa định đi tắm cho quên đi sự ngớ ngẩn này thì Đại lại nghe thấy tiếng chuông cửa, Quang nằm trên giường nó cười hì hì chứ nhất định không chịu mở cửa dùm, đến lúc Đại đá cho một cái mới chịu ra mở cửa. Đại đi tắm không nhanh, nhưng khi ra còn chưa kịp hỏi Quang là ai gõ cửa đã thấy khuôn mặt quen quen.

Bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời, lúc này Quang nói: “Anh này muốn mua bếp gas.”

Đại nói: “Tôi trông anh quen lắm.”

“Tôi là Quốc đây, ban trưa có gặp nhau trên đồi.”

Quốc cười cười nói, trông cái bộ dạng yếu ớt dặt dẹo này có đánh chết Đại cũng không tin anh ta là nhà ngoại cảm, mặc dù Đại cũng chưa từng nhìn thấy nhà ngoại cảm trông như thế nào bao giờ. Đại cực căm ghét mấy thứ liên quan đến ma quỷ gì gì đó, nên mặt anh trông rất khó ưa nói: “Anh định sống ở đây luôn à, hay đừng nói anh mua bếp gas về để dành đốt vàng mã đấy nhé?”

Quốc dù bị Đại nói không ra gì nhưng anh ta vẫn rất nho nhã cười nói: “Tôi đốt gạo bỏ vào miệng anh ơi, tôi định sẽ sống ở đây đến khi điều tra xong chuyện mới đi. Đến lúc đó anh vẫn mua về bếp gas cũ chứ?”

“Tôi bán đi rồi mua lại làm gì?”

Dù được hỏi nhưng Quốc cũng chỉ nói là do nghề nghiệp của anh là vậy, anh chỉ đơn giản muốn phá án, tìm ra sự thật thôi. Đại đương nhiên là không tin, bởi vì anh đâu thấy báo đăng hay nghe gì về vụ án nào đâu, càng không tin là Quốc đi làm vì đam mê. Đã gặp mấy con ma sợ gần chết rồi còn làm không công, trừ phi Quốc bị điên.

Quốc thuê một căn nhà nhỏ trên đồi, gần với quán lẩu kia. Sau khi phụ trách lắp đặt xong bếp gas, Đại định ra về thì lại hỏi: “Tôi cũng không phải mê tín gì đâu. Nhưng lúc nãy anh xuống cửa hàng tôi có nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ không?”

Quốc cũng hơi bất ngờ về câu hỏi, anh ta tần ngần mấy phút rồi nói: “Cửa tiệm anh buôn bán là lửa, bình thường ma quỷ sẽ rất sợ những thứ đấy. Chúng sẽ không thể tiếp cận hay quấy phá gì đâu, trừ phi anh dẫn đường và cho phép chúng vào.”

Nghe đến đây Đại giật mình ngang, anh quay lại sừng cồ nói: “Ai, ai cho phép bọn nó vào chứ, đây đẹp trai chứ đâu có điên.”

Quốc nhìn phản ứng của Đại mà không nhịn nổi cười, anh ta nói: “Tôi chỉ nói ví dụ như thế, còn anh có cho phép chúng vào hay không là do anh quyết định. Mà đôi khi anh cũng không biết lúc nào mình vô tình cho phép chúng vào lúc nào không hay đâu. Tóm lại anh cứ cẩn thận là được.”

Bởi vậy mới nói, chẳng thà không hỏi thầy bà thì thôi, hỏi rồi thì cho dù người ta trả lời như thế nào thì cũng là người nói vô tình người nghe có ý, khổ thêm, lo thêm chứ được ích lợi gì. Không biết có phải do suy nghĩ quá nhiều hay không, đêm ấy Đại lại nằm mơ thấy ma nữ mặt nát kia…

Vậy là sáng hôm sau lại xuất hiện thêm một cây bồ đề cảnh, hai cây đặt hai bên trấn nhà luôn!

Tối hôm sau, quán lẩu kia vẫn gọi đặt gas, Đại lại xung phong tự chở. Lần này vẫn là không được vào bếp lắp, nhưng Đại lại gặp Quốc đang ngồi trong quán lẩu. Anh sà vào ngồi cùng rồi hỏi: “Tôi tưởng anh đốt gạo ở nhà ăn cơm, ai ngờ anh cũng đi ăn quán à?”

“Nghe nói quán này nổi tiếng lắm, không ăn thử uống phí. Đến rồi thì ở lại uống với tôi vài lon cho vui.”

Quốc lau chén đưa qua cho Đại, Đại không chối từ, nhưng anh nói: “Uống thì uống nhưng thịt tôi không ăn đâu.”

“Sao vậy, anh ăn chay à?”

“Không phải, chỉ là đợt trước tôi ăn thử rồi. Nhưng mà thịt ở đây tanh lắm, tôi không ăn được.”

Quốc nhìn Đại với vẻ mặt khó tin, anh vừa mở nắp lon bia vừa nói: “Không phải chứ, chẳng lẽ khẩu vị của anh không ổn à. Chứ quán này đông tới như vậy, đâu thể nào tất cả những người ở đây khẩu vị đều không ổn.”

“Chắc vậy…”

Đại còn chưa nói hết câu thì Quốc đã nhổ miếng thịt ra ngoài. Đại không ngờ nhanh như vậy mà Quốc đã đớp miếng thịt vào miệng một cách vội vàng để rồi…nhả ra còn vội vàng hơn.

“Sao vậy, nóng quá à?”

Đại nghi nghi rồi nhưng vẫn giả bộ hỏi, vẻ mặt Quốc còn khó coi hơn mặt Đại lúc ăn thịt ở đây, anh ta nói: “Thịt tanh lắm, đây chẳng giống thịt dê chút nào.”

Giọng Quốc hơi lớn, thu hút ánh nhìn của thực khách ở đây, Đại vội vàng bảo anh ta nhỏ tiếng rồi nói: “Anh mà nói to lát nữa bị đánh hội đồng ráng chịu đấy, tôi không chịu đâu.”

Cơ mặt Quốc nhăn nhúm, anh ta vừa lấy khan lau miệng vừa ra sức uống mấy hớp bia lớn mới tạm ổn lại. Thậm chí mũi anh ta còn thính tới nỗi giờ ngửi thấy mùi lẩu bốc lên thì buồn nôn luôn nên vội vã thanh toán rồi kéo Đại ra ngoài. Đi ra một đoạn xa, Quốc mới dừng xe lại rồi hỏi: “Hôm trước anh ăn, có ngửi ra mùi thịt gì không?”

“Tôi không biết, tôi chỉ biết ăn thôi. Không ăn được thì nhổ ra chứ đâu biết đó là thị gì. Mà này, có khi nào bọn họ làm dê hay thịt con gì chết sình không, nên mùi mới như thế?”

Quốc lắc lắc đầu, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Rõ ràng tôi không cảm nhận được gì…lẽ nào là do nhiều người quá nên lấn át hết sao.”

Hai người chia tay đường ai nấy về nhưng vẫn giữ số điện thoại, đến sáng hôm sau trời mới tờ mờ sáng, Đại còn đang ngáy ngủ thì Quốc gọi giật ngược, anh ta nói đêm qua vừa có một nhóm du khách lên núi dựng lều ở qua đêm nhưng không may nữa đêm có một thanh niên bị trượt chân ngã xuống đồi mất tích rồi.

Đại còn đang ngáy ngủ, anh bực bội nói: “Thì sao, liên quan gì đến tôi đâu chứ?”

“Không liên quan thì tôi gọi anh làm gì, vấn đề là bạn bè anh ta tìm thấy điện thoại anh ta trong lều. Sau khi kiểm tra thì biết anh ta có gọi một cuộc trước khi ra ngoài, mà cuộc gọi ấy là gọi vào số điện thoại của cửa tiệm anh.”