Chương 28 - Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!
Viết một mạch xong, ta thổi khô mực, đưa cho thị nữ: "Đem vào cung đi."
Sau đó mở thiệp mời ra, không ngoài dự đoán, đó là thiệp mời cưới của thuộc hạ gửi cho cấp trên là Tạ Du.
Đây là một hoạt động xã giao qua lại rất bình thường, sở dĩ bị Hách Liên Chương chặn lại là vì thuộc hạ này cưới người trong lòng của Tạ Du.
Tạ Du đã cố ý chọn người, sau đó gả người trong lòng của hắn cho kẻ đó.
Vậy thì, ta cụp mắt gõ gõ lá thư này, không biết Tạ Du có đưa ta đi dự tiệc không?
Bên ngoài vang lên tiếng thị nữ hành lễ với Tạ Du.
Tạ Du đã tan làm, hôm nay về muộn hơn thường ngày nửa canh giờ.
Ta bình tĩnh thu dọn mật thư và thiệp mời. Tạ Du thay thường phục bước vào thư phòng, thấy ta ngồi trước bàn, hắn chống một tay lên bàn, cúi người hỏi ta đang viết gì.
"Đang xem sổ sách của tửu lầu trên danh nghĩa của ta."
Tạ Du hạ mi mắt xuống, khẽ cọ mũi vào mũi ta, sau đó hôn lên môi ta.
Đây là thói quen hắn có được sau khi đàn ở thủy tạ, trước khi hôn ta hắn luôn thích cọ mũi vào mũi ta, như thể đang báo trước cho ta chuẩn bị tâm lý: ta sắp hôn nàng đây.
Trước đây ta thường vòng tay ôm cổ hắn âu yếm một lúc, nhưng hôm nay không có tâm trạng đó. Tạ Du mím môi đứng thẳng dậy: "Là tửu lầu đối diện Ngọc Huy lâu sao?"
Ta ừ một tiếng: "Nhất định phải đánh bại Ngọc Huy lâu, trở thành thiên hạ đệ nhất lâu."
Tạ Du khẽ cười, nắm lấy tay ta: "Không phải nàng thích huân hương của ta sao? Hoàng thượng nói nàng thích hương thiên lạnh, tối nay ta sẽ điều chế cho nàng."
38
Tạ Du này, có lẽ vì đã lâu không xây dựng mối quan hệ thân mật ổn định với ai, sau khi thành thân ta dần phát hiện, hắn có chút hội chứng khao khát da thịt.
Ban đầu còn có thể kiềm chế được, nhưng sau khi bị ta phá vỡ ranh giới cá nhân cùng với việc thỉnh thoảng ta hôn và ôm hắn, hắn càng ngày càng đắm chìm trong việc tiếp xúc thân thể.
Ví dụ như bây giờ, chỉ là điều chế hương thôi mà cũng phải ôm ta trong lòng, thỉnh thoảng còn vuốt ve bóp nắn tay ta.
Thị nữ vào châm trà thấy vậy cũng không lấy gì làm lạ, dù sao bọn ta mới thành thân được hai tháng, nhưng trong phủ ai mà không biết, Tạ Tam lang và Trường Lạc Quận chúa phu thê tình thâm.
Tạ Du gác cằm lên đỉnh đầu ta, dịu dàng giảng giải về hương liệu, ta đã rất quen thuộc với giọng nói này của hắn rồi, đôi khi còn nhớ về giọng nói lạnh lùng trước đây của hắn.
Vòng tay ấm áp thoải mái, ta dần dần có chút buồn ngủ, Tạ Du hôn lên mái tóc ta: "Buồn ngủ rồi sao?"
Ta ừ một tiếng, rồi lại nghĩ, đè ghê!
Ta bật cười, cổ họng của Tạ Tam lang chắc sắp đè tới bốc khói luôn rồi!
Ngay sau đó, lòng bàn tay ta lạnh đi, một vật gì đó mát lạnh được Tạ Tam lang đặt vào tay ta.
Một chuỗi ngọc châu, được mài giũa rất tinh xảo, mặt ngọc có màu xanh nhạt thanh tao, nhìn là biết được chọn lựa rất kỹ càng.
"Thích không?" Giọng Tạ Du lại có chút nhạt đi, nhưng ta biết đó là vì hắn đang căng thẳng.
"Thích." Ta theo thói quen cọ vào cổ hắn, hôn lên yết hầu hắn, bày tỏ cảm xúc một cách thẳng thắn: "Vốn dĩ ta đã rất thích chuỗi ngọc này rồi, nhưng vì là chàng tặng nên càng thích hơn."
Tạ Du ôm chặt ta, áp sát vào ta, thở ra một tiếng thở dài khó nhận thấy.
Tiểu tử này lại đang mừng thầm rồi.
Huân hương lợn lờ, ta nghịch chuỗi châu trong tay, hắn mân mê tay ta, bầu không khí lúc này vô cùng lãng mạn.
Một lúc sau Tạ Du lên tiếng: "Năm ngày nữa thuộc hạ của ta tổ chức hôn lễ, sau khi tan làm ta phải đi uống rượu mừng, nàng không cần đợi ta, ngủ sớm đi."
Ta im lặng một lúc, hỏi: "Là thuộc hạ cưới người trong lòng của chàng phải không?"
Bầu không khí ấm áp lập tức lạnh đi.
39
Tạ Du ngừng vuốt ve tay ta, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng như lúc mới gặp, mang theo chút áp bức: "Nàng đọc trộm thư của ta."
Ta rời khỏi vòng tay hắn, ngồi đối diện với hắn: "Chẳng phải chàng cũng giấu ta sao?"