Chương 9 - Kế Hoạch Bí Mật - Quần Áo Da Người

9.

Ban đêm rất yên tĩnh, Kỳ Dương bảo tôi cắn vào cánh tay cậu ấy để ngăn tiếng khàn phát ra.

Tôi khóc nhiều đến nỗi gần như ngất xỉu.

Chúng tôi đợi trong hố bùn cả đêm, quả nhiên cảnh sát không đến.

Từ Giang thật đã bị thiêu chết, thân phận của anh ấy, khuôn mặt, chứng minh thư, điện thoại đều nằm trong tay chú hai.

Ông ta dùng thân phận thật của mình để âm mưu tất cả những chuyện này, dùng thân phận của Từ Giang đẩy tất cả những chuyện này lên người Kỳ Dương.

Kín như bưng.

Đáng tiếc ông trời có mắt, cấm thuật là giả, ông ta không thể hồi sinh cô gái kia, chỉ tiếc thương cho những người vô tội đã xuống suối vàng.

“Cậu có phải là người đã nhét cho tôi tờ giấy trong nhà xác lúc ấy không?”

Kỳ Dương gật đầu: "Sau khi biết chị bị đưa đến đồn cảnh sát, tôi đã luôn bí mật theo dõi chị cho đến hôm nhìn thấy chị đi vào nhà xác, tên cảnh sát kia cũng đi vào.”

“Chính anh ta đã đánh chị bất tỉnh, có vẻ như anh ta muốn chị tin rằng hung thủ là một người khác, tôi cảm thấy không ổn nên đã nhét tờ giấy đó cho chị.”

Nhưng không ngờ tới… Anh ta cũng là giả.

“Chúng ta còn cách khác không?”

Tôi kéo Kỳ Dương: “Cũng không thể ngồi yên chờ chết được, bây giờ cậu và tôi đã bị hủy hoại nhưng ông ta vẫn còn ở ngoài kia!”

Kỳ Dương im lặng một lát, từ lâu cậu ấy đã quen với những ngày u ám như vậy, có lẽ cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của tôi, cậu ấy lại thở dài:

“Nếu như nộp đơn cho cảnh sát để điều tra vụ án về cái chết của ông nội hai năm trước, có lẽ sẽ bắt được ông ta, nhưng…”

Cậu ấy lắc đầu, nắm tay siết chặt.

“Ông ta vẫn đang sử dụng thân phận của Từ Giang.”

“Vậy nếu thân phận của Từ Giang cũng bị hủy thì sao?”

Tôi nắm chặt điện thoại, nhớ lại đoạn video kia, nghĩ ra một kế hoạch tuyệt vời.

Một kế hoạch có thể ngọc nát đá tan* với ông ta.

(*Ngọc nát đá tan: tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ.)

Kỳ Dương đưa tôi trốn trong sơn động một ngày không bị ai phát hiện, tìm thấy tầng hầm đã được thu dọn, thi thể Từ Giang cũng không biết được chôn ở đâu.

Chúng tôi tranh thủ cả đêm để lẻn về cửa hàng, may mắn thay bộ da “Từ Giang” mà tôi để lại lúc trước vẫn còn đó, Kỳ Dương đã lấy da đi và mang theo một số dụng cụ.

Chúng tôi ở trong một ngôi nhà dột nát ở vùng nông thôn nửa tháng, hầu như ngày nào Kỳ Dương cũng tỉa gọt bộ da người kia, ngày ngày mùi tanh hôi xộc vào mặt.

Tôi tìm thấy thức ăn từ những ruộng rau xung quanh, nhưng khi nhìn thấy bộ da người kia mềm ra sau khi ngâm trong nước thuốc, tôi gần như nhổ hết những gì đã ăn ra.

Mãi đến nửa tháng sau, Kỳ Dương mới mặc bộ da người lên xuất hiện trước mặt tôi.

Đó là hình dáng của chú hai.