Chương 1 - Quái Vật Trong Bụng
Để gom đủ năm trăm nghìn tiền phẫu thuật cho em trai đang hấp hối, tôi nhận một “mối làm ăn”.
Là… ngủ với vị đại gia thần bí nhất thành phố — Phong Cửu gia — một đêm.
Không, là bảy đêm.
Truyền thuyết kể Cửu gia lạnh lùng, cấm dục, nhưng đêm đó như thể anh ta mở ra phong ấn gì đó, không biết mệt, dày vò tôi suốt bảy ngày bảy đêm.
Sáng ngày thứ tám, tôi tỉnh lại trong cảm giác toàn thân rã rời.
Bên cạnh đã lạnh ngắt.
Trên gối chỉ còn một chiếc thẻ đen, và một thứ… lạnh, trơn, có hoa văn kỳ lạ — một quả trứng.
Tôi hoảng sợ ném thẳng cái trứng quái dị ấy ra ngoài cửa sổ.
Ba tháng sau, tôi ôm bụng hơi nhô lên, ngồi trong phòng siêu âm của bệnh viện.
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào màn hình, mặt trắng bệch, ngón tay run rẩy.
“Cô… cô trong bụng không phải một đứa trẻ!”
“Là cả một ổ!”
“Một ổ rắn!”
1
Trước mắt tôi tối sầm, tôi ngất ngay tại chỗ.
Khi tỉnh dậy, tôi nằm trên chiếc giường bệnh trắng đến lạnh người.
Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi khiến tôi buồn nôn.
Vài y tá đứng không xa, vừa nhìn tôi vừa chỉ trỏ, trong mắt trộn lẫn sợ hãi với thương hại.
“Chính cô ấy đấy, mang nguyên một ổ rắn trong bụng.”
“Trời ơi, kinh khủng quá, cô ấy tạo nghiệt gì vậy?”
“Nghe nói lúc tờ siêu âm in ra, bác sĩ Lý suýt ngất.”
Những lời ấy như kim châm vào tai tôi.
Tôi bật dậy, mặc kệ tiếng hét hoảng hốt, giật phăng kim truyền, chộp lấy tờ siêu âm rồi lao thẳng ra ngoài.
Tôi không thể ở lại đây.
Họ sẽ coi tôi như quái vật, lôi vào phòng thí nghiệm để mổ xẻ nghiên cứu.
Tôi chạy bán sống bán chết về nhà trọ, tim đập như muốn nổ tung.
Tờ siêu âm mỏng dính bị tôi bóp chặt, hình đen trắng trên đó là thứ đáng sợ nhất đời tôi.
Những mảng bóng tối quấn vào nhau, hoàn toàn không phải hình một đứa bé.
Tiếng hét kinh hoàng của bác sĩ vẫn vang trong tai tôi:
“Một ổ rắn!”
Tôi lao vào phòng trọ, khóa cửa, dựa vào cánh cửa rồi ngồi bệt xuống đất.
Tôi bật điện thoại, run rẩy gõ ba chữ “Phong Cửu gia”.
Kết quả ít đến thảm thương.
Ngoài vài tin tài chính mơ hồ, chẳng có nổi một tấm ảnh rõ ràng.
Anh ta như bóng ma — bí ẩn, mạnh mẽ, không để lại dấu vết.
Ngoài tấm thẻ đen vô hạn mức… và một bụng nghiệt chủng.
Tôi siết chặt thẻ đen — thứ duy nhất có thể cứu tôi lúc này.
Tôi ra ATM, rút tiền đến hạn mức tối đa.
Nhét tất cả vào chiếc ba lô cũ kỹ.
Mua vé cho chuyến xe đường dài sớm nhất.
Đi đâu cũng được.
Miễn rời khỏi thành phố này.
Ngồi trên chiếc xe xóc nảy, tôi vùi mặt vào đầu gối, nước mắt lặng lẽ rơi.
Em trai tôi vẫn đang đợi tôi cứu mạng.
Còn tôi… đã trở thành một kẻ quái dị.
Tôi đặt tay lên bụng, nơi vẫn còn phẳng lì, nhưng bên trong là thứ khiến tôi vừa sợ vừa ghê tởm.
Tôi hận Phong Cửu gia.
Và càng hận chính mình hơn.
2
Điểm cuối của tuyến xe là một thị trấn hẻo lánh mà tôi chưa từng nghe tên.
Tôi dùng toàn bộ số tiền mặt còn lại, thuê một căn nhà cấp bốn ở góc khuất nhất thị trấn.
Bà chủ nhà là một cô dì hiền lành, thấy tôi là con gái trẻ một mình tới đây thì tốt bụng giảm bớt tiền thuê.
“Cô bé, cháu cãi nhau với gia đình à?”
Tôi lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Cháu… ra ngoài cho thoáng đầu óc thôi.”