Chương 1 - Quả Trứng Cổ Tích

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta là con gái của nữ chính đào hoa ấy.Hiện giờ ta vẫn còn là một quả trứng.

Từ lúc vừa chào đời, bên ngoài vỏ trứng lúc nào cũng có tiếng ríu rít.Quả nhiên, ta nứt ra rồi.

1

Lũ người còn đang tranh cãi xem ai mới là phụ thân của hài tử, cũng vì tiếng nứt mà dừng lại.

“Á á á, nó gọi ta là phụ thân rồi~”

“Nói bậy, rõ ràng là gọi ta.”

Đương sự — quả trứng: …

“Dù sao cũng không thể là cốt nhục của Đế Quân, không phải tiểu long đâu.”

“Lớn lên giống y như Tâm Dao.”

“Đen sì sì như cục than.”

Đương sự — quả trứng: Có thể nào các ngươi nhận ra rằng ta vẫn còn ở đây không?

Rồi ta tức giận, quyết ý chui ra khỏi vỏ trứng, liền diễn cho chư vị một khúc vũ điệu quỷ mị hoa mỹ.

Sau đó… “bộp” một tiếng —

Rớt thẳng xuống đất.

Một đôi tay dày rộng nâng ta lên, “chụt~”

Ta nghiêng đầu nhìn nam nhân có cặp long giác kia.

“Không phải con của ta.”

Nam nhân có long giác thốt ra lời vô tình ấy, đoạn “bộp” một cái đặt ta lại xuống đất.

“Con của ta sao có thể xấu xí đến vậy.”

Đương sự — quả trứng: Ngươi còn biết lễ nghĩa là gì chăng?

Nếu ta biết nói, đã mắng cho tổ tông mười tám đời nhà ngươi rồi.

Nhưng mà… mẫu thân xinh đẹp như hoa của ta đâu rồi?

Khi ta vẫn còn là một quả trứng, người thường đặt ta trong lớp lông vũ dày ấm mà kiên nhẫn ấp nở.

Ta nhớ rõ, hai tháng trước, người mừng rỡ giao ta cho một con hồ ly lông đỏ.

“Cục cưng ngoan nhé, nương đi du ngoạn một chuyến, con theo Càn Nguyệt, nương sẽ sớm trở về.”

Ta run rẩy đứng trên mặt đất, thân là một con gà con.

Không, thực ra ta cũng chẳng biết mình thuộc giống loài nào, nhưng nghe nói mẫu thân ta là một con Thanh Loan.

Vậy thì ta chắc cũng thế đi. Nhưng sao bọn họ không bế ta lên, thật đáng sợ.

Chân bọn họ đều to hơn ta!

Phụ thân ta là ai vậy? Ta sợ quá đi mất.

Nhiệt độ bên ngoài vỏ trứng thấp hơn, lông ta còn chưa mọc đầy, đã bắt đầu run rẩy.

“Cục cưng sao cứ run mãi thế này.” Một đôi tay khác lại nâng ta lên.

Ôi trời, dịu dàng như vậy, hẳn là phụ thân ta rồi!

“Tch, xấu không chịu nổi, chắc chắn không phải con của ta.”

Rồi lại đặt ta xuống cạnh vỏ trứng.

Hu hu hu, ta thực sự xấu đến vậy sao?

Ta không cần phụ thân nữa, ta muốn mẫu thân cơ!

Tâm hồn yếu ớt của ta, chỉ trong phút chốc đã bị tổn thương đến mấy lượt.

Đời chim thật u ám.

Ta tự mình lảo đảo bò trở lại vỏ trứng, thuận tay dùng chiếc mỏ chim kéo mảnh vỏ rơi bên cạnh lên đậy lại cho khít.

Không muốn nhìn bất kỳ ai nữa.

“Đứa nhỏ này…”

“Sao lại tự bò vào lại thế kia.”

Đương sự — quả trứng đã đóng cửa trái tim, khởi động chế độ miễn quấy nhiễu.

Vết nứt vốn còn sót lại nơi vỏ trứng, phút chốc liền khôi phục như mới.

“Không thể nào, chẳng lẽ lão tử còn phải ấp thêm mấy năm nữa?”

Tiếng gầm của hồ ly lông đỏ vang dội tận chín tầng mây.

“Cục cưng có lẽ là vì thương tâm, dù sao con bé cũng là nữ nhi, tất nhiên sẽ để tâm đến những lời nhận xét của chúng ta.”

Trưởng lão tộc Vũ điềm đạm nói.

Kết quả là, vỏ trứng của ta cứ bị hồ ly lông đỏ dùng móng vuốt chọt tới chọt lui.

2.

“Cục cưng à, đừng giận nữa, mau ra đây nào.”

“Dao Dao mà thấy con, chắc chắn sẽ vui lắm đó.”

“Lão tử bảo ngươi chui ra a a a a a ——”

Đương sự — quả trứng đã chặn toàn bộ âm thanh từ hồ ly lông đỏ, nam nhân có long giác và cả đoàn người đi theo.

Trong vỏ trứng thật ấm áp.

Ta không muốn ra ngoài đối diện với thế gian tàn khốc.

“Cục cưng, tỉnh lại đi.”

“Cục cưng, đã đến lúc tỉnh rồi.”

Chẳng biết từ khi nào, vỏ trứng đã nứt ra. Bên ngoài chẳng có ai cả, hồ ly lông đỏ vốn ồn ào cũng không thấy đâu.

“Ưm?” Đôi mắt ta mờ mịt nhìn quanh mọi vật.

Hình như nơi này không phải ổ của hồ ly nữa.

Sao lại có hơi nóng bốc lên xung quanh thế này?

Nóng quá…

Trời ạ, chẳng lẽ ta bị luộc mà nứt vỏ ra?!

Ta ra sức vỗ cánh, định bay lên.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)