Chương 8 - Quá Trình Đoạn Tuyến
Cha chồng cũ đỏ mặt tía tai, đứng bật dậy:
“Cô rủa chúng tôi chết à?!”
Tôi mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp đựng giày, đặt vào tay ông ta:
“Tro cốt của Trương Chí Hòa ở đây. Ông cầm lấy, ôm cho chặt. Vậy là gia đình ba người đoàn tụ rồi. Từ nay… tôi và các người, không còn quan hệ gì nữa.”
Nói xong, tôi gọi bảo vệ đưa họ ra ngoài, còn dặn thêm: từ nay cấm tiệt bước chân họ vào đây một lần nào nữa.
Sau cái chết của Trương Chí Hòa, tôi vẫn giữ dì Vương ở lại bên mình.
Tôi bận bịu cả ngày, công việc càng lúc càng nhiều, nhưng dì luôn chăm sóc tôi tận tình từng bữa ăn giấc ngủ, chu đáo đến từng chi tiết.
Hôm đó, dì Vương nghỉ phép về, kể lại:
“Lúc con đi thăm bà dì trong khu ổ chuột thành phố, tình cờ gặp lại bố mẹ Trương Chí Hòa. Cả hai già sọm, lưng còng, đang lúi húi bới rác trong thùng.”
Dì nghe ngóng thêm thì biết, họ chuyển đến đó mấy năm rồi, thuê một cái nhà kho nhỏ xíu chỉ 80 tệ/tháng, không điện, không nước, sống bằng nghề nhặt ve chai.
Tôi chỉ mỉm cười, không nói gì.
Nếu Trương Chí Hòa không ngoại tình.
Nếu họ không từng ra tay mưu hại tôi…
Có lẽ giờ đây, họ vẫn đang sống yên ổn trong một căn nhà ấm áp, có con dâu hiền, có cháu thơ vây quanh.
Đời người, không nên quá tham.
Ai không giữ nổi giới hạn đạo đức, sớm muộn cũng sẽ bị nghiệp quật.
[Ngoại truyện – lời kể của Trương Chí Hòa trước khi chết]
Khi Tô Thanh nói muốn ly hôn, tôi chẳng hề ngạc nhiên.
Tôi biết rõ: giấy không gói được lửa, chuyện tôi với Trương Lệ Lệ sớm muộn gì cũng bại lộ.
Valentine hôm đó, sau khi ký đơn ly hôn, tôi thậm chí còn thầm vui trong lòng—chỉ cần bổ sung giấy tờ ở cục dân chính, tôi sẽ thoát khỏi người đàn bà mạnh mẽ đó, hoàn toàn đến với Trương Lệ Lệ dịu dàng như nước.
Nhưng tôi nào ngờ… đêm đó chơi bời quá đà, lại quên uống thuốc, cuối cùng bị đột quỵ.
Lúc Trương Lệ Lệ khóc lóc trong bệnh viện, nói nhất định phải dùng thuốc tốt cứu tôi, tôi còn cảm động, nghĩ rằng mình đã chọn đúng người.
Cho đến ngày hôm sau, Tô Thanh lạnh lùng đến làm thủ tục xuất viện, còn trước mặt phóng viên, công khai chuyện ngoại tình của tôi.
Cô ấy hận tôi, nhưng không để tôi chết.
Cô ấy đẩy tôi đi xem Trương Lệ Lệ bị bôi nhọ, đẩy tôi lên sân khấu cho thiên hạ chụp hình tôi chảy nước dãi, nhục nhã ê chề… rồi dùng tôi để đổi lấy tài nguyên và sự đồng cảm.
Lúc đó tôi rất hận cô ấy, càng nhớ thương Trương Lệ Lệ dịu dàng ngày nào.
Cho đến cái ngày tôi tận tai nghe thấy Trương Lệ Lệ bảo Tô Thanh dừng thuốc cho tôi, nói “tôi mù mắt mới dính phải hắn”… tôi cảm giác mình phát điên.
Bị Tô Thanh vứt về nhà mấy hôm, tôi bị chính cha mẹ ruột và tình nhân thay nhau lăng mạ, nhục mạ, hành hạ.
Lúc ấy tôi mới nhận ra… người từng thật lòng với tôi, chỉ có Tô Thanh.
Nhưng tôi đã tự tay vứt bỏ trái tim đó.
Cơ thể tôi bị liệt, nhưng đầu óc tôi vẫn tỉnh, và… đau.
Hôm ở bệnh viện, khi Trương Lệ Lệ quỳ lạy Tô Thanh cứu con, tôi cũng không nhịn được mà cầu xin cô ấy.
Có thể… cô ấy nghĩ tôi vẫn yêu Trương Lệ Lệ, nhưng không phải.
Tôi nhìn cô ta phát điên gào khóc, chợt nhớ đến bộ dạng Tô Thanh năm ấy… khi mất con.
Con của tôi và Tô Thanh—bị chính chúng tôi giết chết.
Còn con với Trương Lệ Lệ, cũng vì tôi mà không cứu được.
Trước lúc chết, tôi chỉ nghĩ:
Kiếp này, tôi thật sự đã tạo nghiệt quá sâu.
Đáng tiếc, chẳng còn cơ hội để sửa sai nữa rồi.
Câu “Xin lỗi em”… tôi nói quá muộn…