Chương 3 - Quà Ra Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Không có nạng, tôi ngã sấp xuống mặt đất.

Triệu Cận Xuyên liếc nhìn tôi trong bộ dạng thê thảm, khẽ nhíu mày, nhưng không chút do dự quay đầu giục tài xế:

“Bác tài, tôi đổi địa chỉ mới, tôi trả thêm tiền, làm ơn lái nhanh lên!”

Người từng hứa sẽ làm cây nạng cho tôi… cuối cùng chỉ để lại sau lưng là làn khói xe ngập ngụa.

Còn tôi, đến đứng dậy cũng không nổi.

Không ai giúp tôi. Không ai dám đỡ tôi.

Lời cầu cứu của tôi chỉ rơi vào khoảng không vô vọng.

Bị ánh mắt của người qua đường nhìn như kẻ khác thường, tôi cắn răng, lê lết từng chút.

Chỉ còn một ngàn mét. Tôi đã phải tự bò đến tận cửa bệnh viện!

Vì quá tức giận, chân tôi sưng vù, tê dại đến mức… tôi ngất lịm đi.

3

Ý thức vừa tỉnh lại, mắt còn chưa mở, tôi đã nghe tiếng thì thầm của các y tá đang thay băng:

“Chị không thấy lúc nãy đâu, cái anh kia ôm bạn gái bị thương mà gào to ‘cứu mạng’ như thể sắp chết đến nơi. Bác sĩ tưởng có chuyện nghiêm trọng lắm, chạy đến thì thấy chỉ là trầy da nhẹ… Còn chậm một tí là vết thương tự lành rồi ấy chứ.”

“Em còn nghe nói anh đó là giảng viên đại học, cô gái thì là sinh viên của ảnh, hai người nhìn cũng đẹp đôi phết.”

“So với bệnh nhân này thì đúng là khổ thân. Gãy chân nát xương mà chẳng ai quan tâm, cũng không ai đưa đi. Bảo vệ nói là tự bò tới đây đấy… Trời ơi, số khổ quá. Mình phải để ý chăm sóc cô ấy nhiều hơn.”

Sau khi y tá rời đi, tôi mới mở mắt, nhìn trân trân trần nhà.

“Số khổ” – họ nói đúng lắm.

Nhưng ít nhất tôi vẫn còn hy vọng để hướng về hạnh phúc.

Bởi vì… chân tôi rồi sẽ lành.

Dù có tật, thì sự thật đã chứng minh:

Chỉ cần tôi không bỏ cuộc, dù có phải bò, tôi vẫn sẽ bò tới được.

Tôi khép mắt, định tiếp tục nghỉ ngơi.

Thì tiếng mở cửa phòng vang lên, cùng giọng nói quen thuộc:

“Duyệt Duyệt, em sao rồi? Anh nghe bác sĩ nói chân em không sao nghiêm trọng, nghỉ ngơi là được.”

“Anh mang cơm trưa đến cho em này, dậy ăn một chút đi.”

Tiếng động quá ồn ào, tôi đành mở mắt ra trong bất lực.

Anh ta điều chỉnh độ cao giường bệnh, rồi mở hộp cơm ra.

Nhưng khi tôi nhìn thấy trong hộp là canh vương vãi, lẫn cả tăm và giấy ăn đã dùng rồi — dạ dày tôi cuộn lên, buồn nôn đến mức muốn ói.

Triệu Cận Xuyên nhận ra ánh mắt cứng đờ của tôi, lập tức giật hộp cơm đi, lúng túng giải thích:

“Tinh Vãn không có ai chăm, anh nghĩ một phần cũng ăn không hết, bỏ thì phí… không ngờ là…”

“Em chờ chút, anh ra ngoài mua cho em tiểu long bao nhân bò mà em thích nhất nhé. Tiện thể anh mua luôn cây nạng mới, mai đi tàu cao tốc là vừa. Chờ anh về nha.”

Nhìn bóng lưng anh ta hấp tấp chạy đi, khóe môi tôi khẽ cong, nở một nụ cười mỉa mai.

Thật hiếm có, anh ta vẫn còn nhớ món tôi thích ăn nhất.

Nhưng lại hoàn toàn quên mất — bác sĩ từng dặn tôi vì chấn thương ở chân nên tuyệt đối không được ăn thịt bò hay thịt cừu.

Hóa ra, điều đau nhất không phải là chưa từng được yêu.

Mà là khi người từng yêu mình, lại từng bước rút khỏi cuộc đời mình — ngay lúc mình chuẩn bị trao trọn phần đời còn lại.

Quả nhiên, Triệu Cận Xuyên không quay lại.

“Duyệt Duyệt, cô bé bị thương, tâm trạng không tốt, đòi về nhà ngay tối nay. Anh đưa cô ấy đi mua chút quà. Em nghỉ ngơi cho khỏe, mai anh qua đón đi tàu.”

“Duyệt Duyệt, tối qua chuyến bay của Tinh Vãn bị hoãn sáu tiếng, cô bé khóc suốt, nói cảm giác cả thế giới đang chống lại mình, bắt anh uống rượu cùng đến sáng, nên lỡ chuyến bay rồi. Anh đưa cô ấy ra ga tàu, rồi quay lại đón em.”

“Duyệt Duyệt, Tinh Vãn mới phát hiện vé tàu cô ấy mua là sau hai tiếng nữa, anh đợi ở đây tiễn cô ấy lên tàu luôn, vừa lúc gặp em. Em tự gọi xe đến nhé.”

Tại ga tàu cao tốc, Tô Tinh Vãn rưng rưng nước mắt:

“Giáo sư Triệu, em xin lỗi, tại em ngốc quá, làm anh lỡ đón chị rồi… Chị sẽ không giận anh chứ?”

Triệu Cận Xuyên nhẹ nhàng nắm tay cô ta, giọng đầy an ủi:

“Đừng nói vậy. Em đang bị thương, hành lý lại nặng, anh sao có thể mặc kệ được? Em đừng lo, cô ấy rộng lượng lắm, cô ấy sẽ hiểu.”

Nhưng trong lòng anh ta lại lộ rõ sự bất an, ngón tay liên tục làm mới khung chat, chờ đợi tin nhắn trả lời của tôi.

Thế nhưng cho đến khi tiễn Tô Tinh Vãn đi xong, tàu của chúng tôi chỉ còn mười phút nữa là đóng soát vé, mà tôi vẫn không gửi một tin nào.

Cuối cùng, anh ta không chịu nổi, gọi điện cho tôi.

Không ai nghe.

Anh ta nhìn đồng hồ hết lần này đến lần khác, sắc mặt ngày càng khó coi.

Cuối cùng, điện thoại được kết nối.

Giọng anh ta đầy gấp gáp và bực bội:

“Duyệt Duyệt, em còn chưa tới à? Sắp lỡ tàu rồi! Còn định về quê kiểu gì đây?!”

Tôi nhìn ly rượu trước mặt, tiếng cười nói xung quanh rộn ràng, bình thản đáp:

“Tôi đến từ lâu rồi.”

4

Nghe vậy, Triệu Cận Xuyên thở phào một hơi, rồi lại làu bàu:

“Thế còn đứng đó làm gì, mau đến cổng soát vé đi, sắp ngừng kiểm vé rồi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)