Chương 4 - Quả Ngọt Từ Cửa Hàng Bí Ẩn
Tôi nhớ có một buổi chiều, anh ngồi trong thư phòng làm việc, mặc đúng cái áo này.
Tôi nũng nịu chui vào lòng anh.
Ban đầu chỉ định thơm nhẹ rồi chạy.
Ai ngờ bị anh kéo lại ngồi lên đùi.
Cả buổi chiều hôm đó bị giữ lại trong thư phòng.
Còn nhớ rõ anh dùng chính tay áo đó để bịt mắt tôi.
Mặt tôi nóng ran.
Không dám nghĩ thêm nữa, tôi đánh chữ:
“Chắc là điềm tốt rồi!
Nhưng… cái này có đúng không? Có tin được không?”
Chị trả lời:
“Bảo bối à, sao lại nghi ngờ thầy được chứ?
Thầy nói đúng mà, lúc em còn yêu người đó, cuộc sống của em rất dư dả, đúng không?”
Tôi sững người.
Thầy này cũng giỏi ghê, đoán trúng phóc là Cố Cảnh rất chịu chi.
Tôi nhắn:
“Chị Cố ơi, em tin rồi, chị nói tiếp đi.”
Chị:
“Ấn tượng tốt tức là người ta vượng tài vận của em. Vậy nên em nên tiếp xúc nhiều với anh ta hơn.”
Tôi:
“Dạo này em hay đụng mặt ảnh lắm. Có phải là dấu hiệu gì đó không?”
Chị:
“Chắc chắn là còn duyên, ông trời tạo cơ hội để hai người nối lại.
Nói trắng ra là… anh ta chưa quên em, vẫn còn muốn quay lại.”
Nghe cũng có lý, mà tôi vẫn thấy hơi sai sai.
Đang nghĩ thì Cố Cảnh đã phát hiện ra tôi.
Anh ta sải bước tới, nở nụ cười tươi như chưa từng có chuyện gì.
“Thứ Sáu mà em cũng có mặt ở đây, dân cuồng công việc như em sao rảnh vậy?”
Hồi xưa, đến cuối tuần anh ta cũng không chịu nghỉ.
Giờ ở đây, thấy hơi kỳ lạ.
Tôi che miệng đầy nghi hoặc.
“Không lẽ… anh giàu tới mức tính mua lại ngọn núi này, nên đến khảo sát à?”
Chẳng sợ người cũ sống nghèo, chỉ sợ người ta mua luôn núi.
Cố Cảnh nhìn tôi đầy bất lực.
“Thì ra em đánh giá anh cao vậy. Tiếc là anh chỉ tới đây thắp hương.”
Tôi thấy tâm lý đỡ bất mãn hơn.
“Vậy anh cầu gì?”
Anh buột miệng: “Cầu tài chứ còn gì nữa.”
Tôi nhìn điện thờ phía sau anh.
Đó rõ ràng là điện cầu duyên.
Chị Cố nói gì mà nối lại tình cũ, chắc là tào lao rồi.
Người ta tới cầu được bên người mới cả đời đấy.
Tôi không muốn nói chuyện nữa.
Lén nhắn cho chị Cố:
“Không thể nào đâu chị ơi, ảnh có người mới rồi, còn đi điện thờ cầu duyên với người ta nữa.”
Tôi lén liếc Cố Cảnh.
Anh đã bước lùi vài bước, đứng dưới gốc cây hồng, chăm chú nhắn tin.
Chắc là đang tránh mặt tôi để nhắn cho người mới, cười cười như thể vui lắm.
Thì ra được nói chuyện với người mình thích là như vậy.
Chị Cố:
“Bảo bối, có thể nào… anh ta đang cầu cho hai người quay lại với nhau không?”
Tôi:
“Nhưng anh ấy còn có thời gian đi siêu thị mua xoài cho người mới, em tận mắt thấy. Hỏi mua cho ai mà còn cuống cuồng.”
Chị:
“Cũng có thể… anh ấy bắt buộc phải giấu em, nhưng không phải vì người mới đâu.”
Hôm nay chị Cố cứ như người nhà bên chồng, suốt bênh anh ta.
Cố Cảnh đột nhiên cất điện thoại, bước về phía tôi.
Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng nghiêm túc:
“Nhuyễn Nhuyễn, chia tay em xong, anh chỉ biết đi làm – đi tập gym – về nhà, lặp lại đúng ba chỗ.
Không bao giờ la cà chỗ khác.”
Tôi khó hiểu: “Anh nói cái này làm gì?”
“Ý anh là… đời sống riêng của anh rất sạch sẽ, không có ai khác.
Anh chỉ muốn em biết điều đó.
Và anh đã suy nghĩ lại rồi.”
Cố Cảnh nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Từng chút ấm áp truyền từ lòng bàn tay.
“Trước đây anh chỉ lo sự nghiệp, quên mất người bên cạnh.
Anh tưởng chỉ cần chu cấp đầy đủ là có thể bù đắp.
Anh ngốc quá, bỏ lỡ bao nhiêu khoảnh khắc đẹp.
Lúc em nói chia tay, anh hiểu, là do anh chưa đủ tốt.
Anh xin lỗi.”
11
Trên đường xuống núi cùng Cố Cảnh, tôi vẫn còn nghĩ tới mấy lời anh ta vừa nói.
Ý anh là không có người mới, nên muốn quay lại với tôi sao?
Nhưng anh cũng đâu có nói thẳng ra chuyện đó.
Đột nhiên, Cố Cảnh hét toáng lên:
“Á á á!”
“Con gián chấm bi khổng lồ!”
Tôi giật mình ngoảnh lại, mới thấy trên vai anh ta là một con xén tóc.
Cố Cảnh tuy cao to vạm vỡ, nhưng lại sợ côn trùng nhất trần đời.
Tôi thì đỡ hơn một chút, nhưng cũng chẳng khá là bao.
Tôi vô thức lùi nửa bước.
“Là xén tóc mà, bình tĩnh đi!”
Cố Cảnh chẳng nghe lọt tai câu nào.
Tay chân loạn xạ, hốt hoảng hất nó ra, ai ngờ lại hất trúng người tôi.
Anh ta càng hoảng.
Phản xạ liền gạt nó khỏi tôi lần nữa.
Con xén tóc bất ngờ đập vào mặt anh ta rồi bay đi.
Cố Cảnh lùi lại.
Tôi chưa kịp phản ứng thì anh ta đã bị trẹo chân vấp vào bậc thang.
Giờ anh ta đi cà nhắc, hoàn toàn không thể xuống núi nổi.
Tôi đành đưa anh tới khách sạn trên núi.
Tôi muốn đặt phòng hai giường, nhưng lễ tân bảo chỉ còn phòng giường đôi.
“Anh đau thế này, em không thể mặc kệ anh được.”
Cố Cảnh nói xong còn rên rỉ vài tiếng nữa.
Lễ tân phải cố nín cười.
Tôi thấy anh ta mất mặt quá nên vội vàng nhận lấy thẻ phòng, dìu về phòng nghỉ.
“Anh bị ở đâu vậy?”
“Đau… đau lắm…”
Cố Cảnh ngả nghiêng bên giường, nhăn mặt, hít sâu một hơi.
Trông có vẻ khá nghiêm trọng.
Tôi ngồi cạnh, quan tâm hỏi: “Đau ở đâu?”
Anh không nói gì, chỉ kéo tay tôi đặt lên mắt cá chân mình.
Giọng trầm khàn bỗng mềm mại hẳn đi.
“Chỗ này đau.”
Rồi kéo tiếp lên đầu gối.
“Chỗ này cũng đau.”
Cuối cùng đặt tay tôi lên ngực.
“Ở đây đau nhất.”
Ánh mắt anh nhìn tôi sâu thẳm, nóng bỏng.
Chúng tôi nhìn nhau.
Tim tôi đập thình thịch, thoáng chốc ngẩn ngơ.
Anh cúi xuống hôn tôi.
Từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt.
Hơi thở nóng bừng, bầu không khí ngày càng mờ ám.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Là điện thoại của Cố Cảnh.
Tôi đẩy anh ra, né sang bên: “Nghe máy đi!”
Cố Cảnh nhìn màn hình, rồi tắt máy.
“Gọi nhầm thôi.”
Bầu không khí vừa bốc lên đã bị phá tan, có phần ngượng ngùng.
Anh bước lại gần định nắm tay tôi.
Tôi nhìn chân anh: “Không phải đau lắm sao?”
Anh lại hét lên: “Đúng vậy, đau lắm—”
“Chỉ cần bước mấy bước mà đầu gối đã đau không chịu nổi.”
Chắc là bị sưng rồi, phải xử lý sớm mới được.
“Tôi đi lấy thuốc cho anh ở quầy lễ tân.”
12
Trong lúc chờ lấy thuốc ở lễ tân.
Tôi hơi khát, vừa hay chỗ này có bán nước ép.
Nghĩ cũng nên mua cho Cố Cảnh một ly.
Lương tâm trỗi dậy mới nhớ anh vẫn đang nằm trong danh sách chặn.
Tôi gỡ chặn, nhắn tin:
“Anh uống nước ép không?”
Tôi gửi luôn ảnh menu.
“Khoanh tròn món anh chọn nhé.”
Tôi cũng chợt nhớ, cả buổi chiều chưa báo cáo gì với chị Cố.
“Chị Cố ơi, do có sự cố nên tụi em phải ngủ lại trên núi một đêm.”
Chị không trả lời.
Mà thằng em tôi lại nhắn tới.
“Chị ơi, em phát hiện một chuyện rất đáng nghi, chị nhất định phải biết.
Em thấy chị Cố hôm nay rất kỳ lạ.
Em nhắn cả đống tin mà không trả lời.
Trước giờ chưa bao giờ như vậy.
Trước kia dù bận cỡ nào, chỉ cần em nhắn hai chữ ‘Nhuyễn Nhuyễn’ là chị ấy sẽ lập tức xuất hiện.
Nhưng hôm nay, chiêu đó vô hiệu.
Em vô tình bấm gọi video, chị ấy cũng tắt ngay.
Em còn phát hiện, danh sách nhạc của chị ấy toàn là mấy bài chị từng đăng trong story.
Lúc chat với em, chị ấy cũng toàn dò hỏi chuyện của chị.
Chị nhìn lại đoạn tin nhắn này xem.”
Nó gửi ảnh chụp màn hình.
“Chị Cố: Em trai, em nên thường xuyên ghé thăm chị em nhiều hơn.
Ngoài cậu bạn trai cũ vừa cao vừa đẹp trai vừa giàu của con bé, em phải để ý xem quanh nó có người đàn ông nào khả nghi không.
Giờ lắm kẻ xấu, em là em trai, phải bảo vệ chị mình nhiều hơn.”
“Chị Cố: Chị sẽ bảo shipper mang dưa hấu, lê, táo, cam, nho… (phần sau dài quá xin phép lược bỏ) giao đến cho em ngay nha~”
Thằng em tôi tiếp tục gửi:
“Chị ơi, có phải… có phải là…
Chị Cố thật ra là mẹ ruột thất lạc lâu năm của chị không?!”
Tôi thấy, chắc phải đi tìm lại thằng em thất lạc lâu năm của tôi trước đã.
Ngay lúc đó, một tin nhắn mới từ chị Cố vừa nhảy lên.
Chị lập tức rút lại.
Nhưng tôi đã kịp thấy.
13
Tôi vừa cầm đồ quay lại phòng, thì thấy Cố Cảnh đang nằm úp trên giường nghêu ngao hát.
Hai chân vắt chéo đung đưa, trông linh hoạt lạ thường.
Chẳng có vẻ gì là bị thương cả.
Đến lúc anh ta nhận ra tôi thì đã muộn.
Tôi lạnh lùng cười: “Đầu gối anh không đau nữa à?”
Mặt Cố Cảnh tái nhợt, ngoan ngoãn lắc đầu.
“Hình như… không còn đau lắm.”
Tôi ngồi xuống, vỗ vai anh ta, cười đầy ẩn ý:
“Chị Cố này, thầy bói không nói trước cho anh biết hôm nay sẽ bị ‘gián chấm bi’ tấn công à?”
Mắt Cố Cảnh trợn to, hơi thở cũng trở nên căng thẳng.
Anh cứng đờ quay đầu lại, giọng run run:
“Nhuyễn Nhuyễn… sao em lại gọi anh là chị?
Em đang nói gì thế, anh không hiểu…”
“Tôi mới thấy mấy tấm ảnh anh đăng đấy.
Nếu bây giờ anh còn không nói rõ…”