Chương 4 - Phượng Vĩ Nở Sau Khi Người Quay Lưng
Thì ra — vẫn còn có nhiều người chờ ta tỉnh giấc.
Ngủ quá lâu, thân thể hao mòn, y phục trắng càng khiến thân hình thêm cô độc đơn côi.
Ta bèn thay một bộ hồng y đại khâm.
Tiểu linh thú nghiêng đầu khen ngợi: “Cô cô mặc y phục đỏ, quả thật… mỹ lệ vô song!”
Ta đưa chân đá nhẹ một cái: “May mà ngươi không phải nam tử, nếu có là cũng là hạng miệng lưỡi trơn tru khó lường.”
Nó “gâu” một tiếng, lăn lông lốc chạy mất.
Không ai hỏi ta — trong mộng thấy gì.
Đó là điều cấm kỵ, cũng là điều chẳng ai muốn chạm đến.
Ta chỉ nhớ, trong mộng toàn là sương trắng mịt mờ, rồi thì…
Hắn đem ta nhốt lại, để tế sinh Hỗn Độn.
Chỉ là… hắn vĩnh viễn không hay biết —Phút cuối cùng, ta đã đem linh vũ Niết Bàn duy nhất của Phượng tộc… ban cho hắn.
Chỉ một chiếc duy nhất.
Linh vũ tái sinh của Hỏa Phượng Hoàng.
Cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại, từng lần một, chẳng chịu buông tha.
Dẫu là trong mộng, ta cũng biết hắn đã thành thân, hơn nữa — dứt khoát không vương vất.
Phải, ta không hối hận.
Nếu hắn thực sự chết đi, e rằng ta sẽ càng đau đớn hơn thế.
8
Ngày tháng cứ thế lững thững trôi qua.
Chư vị trưởng lão trong tộc Phượng lo lắng cho nhân duyên cả đời của ta, song chẳng dám nói thẳng lời gì.
Cho đến một ngày, ta nhìn thấy vạt Phượng Vĩ ngoài viện, mới thoáng ngộ ra điều gì đó.
Tuy tuổi tác ta chưa cao, nhưng vai vế trong tộc lại cực kỳ tôn quý.
Nếu người đồng lứa có ý kết thân, trước tiên… cũng phải gọi ta một tiếng “Cô cô”.
Huống hồ — ta còn mang trên mình một đoạn cố sự cùng Thiên Đế…
Những kẻ thông minh trong thần giới, vốn chẳng ai dám dây vào ta.
Vậy nên, e rằng kiếp này, ta sẽ là một thần nữ cô độc đến cuối cùng.
Vài hôm trước, có tin truyền đến: Thiên Đế đã có một nhi tử, đặt tên là… Niệm Phượng.
Người trong thiên giới đều bàn tán — chẳng lẽ Thiên Đế còn vương niệm, cảm thấy thẹn với ta?
Chuyện tự cảm động bản thân như thế, thực khiến người chán ngán.
Lúc cùng tiểu linh thú đàm đạo chuyện thị phi, ta chỉ cười bảo: “Chi bằng nói rằng, Thiên Đế là đang tưởng niệm phụ quân của ta đi.”
Tiểu linh thú bĩu môi: “Nữ nhân… thực chẳng thể trêu vào.”
Ta không giận, cũng không vương vấn.
Chỉ là — những việc ấy, không còn can hệ gì đến ta nữa.
Kẻ khuyên ta rộng lượng, đều là những người chưa từng trải qua câu chuyện của ta, lấy gì mà dám bảo ta coi như chưa từng có gì xảy ra?
Ta liền dặn: “Chuẩn bị lễ vật chúc sinh thần, thân thể ta không được khoẻ, buổi tiệc ấy… miễn đi thôi.”
Nghe nói hôm ấy, những vị thần đến uống rượu đầy tháng đều kể rằng: Sắc mặt Thiên Đế chẳng tốt lành gì, thậm chí còn nhiều lần dò hỏi — vì sao Phượng Chủ không đến?
Chiều hôm đó, ta ra sân, chợt thấy tiểu linh thú đang cắn rách một bức họa, nhe răng nghiến lợi.
Bước lại gần xem, ừm? Đó… chẳng phải là ta sao?
“Ngươi đang làm gì đó?” Ta cau mày, gần đây nó gan lớn đến mức ngay cả họa tượng của ta cũng dám xé.
Tiểu linh thú ra chiều ấm ức: “Là cái tên cẩu nam nhân trên thiên giới gửi tới, bảo là đồ cô cô để quên tại Thiên Cung.”
Dẫu nói vậy, nhưng miệng nó chẳng hề ngưng cắn phá.
Ta nghi hoặc, cúi người nhặt lấy, còn giành lại nửa bức tranh từ miệng nó.
Ừm, quả đúng là ta. Thuở nhỏ du hành nhân gian, vì e ngại bị nhận ra thân phận Phượng tộc, ta từng ẩn đi ba phần dung mạo.
Nhưng… chờ đã, có điều gì đó không ổn.
Ta nhìn sang tiểu linh thú, nó dường như cũng nhận ra điều tương tự, liền nhảy lên vai ta:
“Cô cô, sao ta thấy… bức họa này trông lại giống cái con hồ ly kia ở Thiên giới hơn?”
Phải rồi — nàng ấy vốn đã có bảy tám phần giống ta.
Nhất là… giống hệt ta khi còn giấu dung mạo.
Chuyện ấy quá đỗi xa xưa, đến nỗi hôm nay trông thấy họa đồ, ta mới bỗng nhớ lại.
“Gửi tranh đến để làm ta buồn nôn?” Ta bấm ngón tay kết ấn, họa quyển trong tay tức khắc hóa thành tro bụi.
“Cô cô, người không thấy hiếu kỳ sao?”
“Hiếu kỳ gì? Thế gian vốn chẳng thiếu chuyện trùng hợp.”
“Trùng hợp đến mức… dùng bí thuật Thanh Khâu để dịch dung thành cô cô?” Lần này, tiểu linh thú lại nghiêm túc hiếm thấy.
Ta liếc nó một cái, nhấc lên khỏi vai: “Có thời gian nghiên cứu dị thuật tộc khác, chi bằng đem sức ấy tu hành đi, biết đâu còn có ngày hóa thành hình người.”
Nó “gâu” một tiếng, lăn một vòng bỏ chạy.
Là âm mưu ư?
Thì đã sao?
Việc đó — liên can gì đến ta?
Hắn và nàng, cầm sắt hòa âm, con cũng đã có rồi.
Năm tháng trôi dần, mọi chuyện liên quan tới kẻ khác, dẫu long trời lở đất, cũng chẳng còn khiến lòng ta gợn sóng.
Chỉ là sống mãi trên thiên giới thực quá nhàm chán, ta bèn hóa thân xuống nhân gian, ẩn cư mấy chục năm.
Khi quay lại, mới phát hiện — trên thần giới, chỉ mới trôi qua mấy chục ngày.
Ta tiếc nuối không thôi.
Tiểu linh thú chẳng buông tha, lật người nằm ngửa phơi bụng, cười giễu: “Cô cô à, chỉ có người mới nghĩ ra được chuyện đến nhân gian để giết thời gian thôi.”
Phải rồi — nhân gian một năm, thần giới chỉ một ngày.
Nhưng này, tiểu linh thú… ngươi giải thích cho ta xem:
Sao chỉ mới có vài chục ngày, mà ngươi đã ăn đến độ béo tròn như heo thế hả?
Và cả đám hậu bối của ta nữa — làm sao trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy, bọn chúng lại kẻ kết tóc se tơ, người tri kỷ thủ lễ cả rồi?
Quả nhiên — chân tình ấy, trừ ta ra, tựa hồ ai cũng dễ dàng có được, phải chăng?