Chương 1 - Phượng Hoàng Đấu Phượng Hoàng
1.
“A - -”
“Ngươi muốn bổn cung bỏng ch ết sao?”
Vừa nhúng chân vào nước, ta không khỏi hít vào một hơi khí lạnh vì nhiệt độ nóng phỏng chân kia.
“Rầm” một tiếng, một cước đá văng bồn rửa chân.
Tỳ nữ rửa chân đang đợi hầu gần đó mềm nhũn hai gối, vội quỳ xuống.
Bị nước nóng văng vào người cũng không dám kêu lên, chỉ run rẩy nói:
“Nương nương tha mạng!”
“Tha mạng?”
Ta nhíu mày, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm:
"Đôi chân này của bổn cung là thứ quý giá nhất, có chuyện bất trắc gì xảy ra, cửu tộc của ngươi gánh nổi không?"
Trên giường, việc Nhiếp Hàn Sương thích nhất là thưởng thức đôi chân này của ta.
Để bảo dưỡng tốt, hắn đã tự mình chọn lựa kỹ càng năm tỳ nữ rửa chân chuyên môn hầu hạ ta.
Nhưng tỳ nữ mới tới này hình như không hiểu chuyện.
Lúc này, các cung nữ và thái giám trong điện đều quỳ rạp xuống đất, nín thở ngưng thần, sợ trở thành bia đỡ đạn cho cơn giận chó đánh mèo của ta.
Cũng chỉ có nữ quan riêng của ta mới dám bước tới cầu tình cho tỳ nữ rửa chân kia:
“Nương nương bớt giận, chắc cung nữ này mới tới nên không hiểu quy củ.”
Sau đó, ghé vào tai ta nói: "Nương nương, đừng quên lời dặn của bệ hạ.”
Tối hôm qua trong lúc tình thâm ý nồng, có nói tới chuyện Thái hậu hồi cung.
Nhiếp Hàn Sương khuyên ta tạm thời thu liễm tính tình, đừng để bà ta nắm thóp.
Nghĩ đến đây, ta cũng không muốn truy cứu thêm nữa.
Nhưng ngay khi ta định bỏ qua việc này thì bên tai ta lại chợt vang lên một tiếng oán giận.
[Trần quý phi này ghen tuông độc ác, nước chỉ hơi nóng chút thôi mà đã muốn tru di cửu tộc của người ta rồi.]
[Khó trách năm đó khi a tỷ ta được bệ hạ sủng hạnh nàng lại ra tay tàn nhẫn như thế, sai người lôi a tỷ ra đánh ch ết!]
Giọng nói kia hàm chứa hận ý sâu đậm đến mức ta không thể xem thường.
Nhưng đưa mắt dò xét khắp điện lại không tìm thấy người nói chuyện.
Đương lúc ta hoang mang không thôi thì giọng nói kia lại vang lên:
[Chậc, Trần quý phi yêu quý đôi chân của nàng ta như vậy, nếu ta có thể trở thành tâm phúc của nàng, chuyện báo thù cho a tỷ chẳng phải là dễ như trở bàn tay? ]
“A - -”
“Ngươi muốn bổn cung bỏng ch ết sao?”
Vừa nhúng chân vào nước, ta không khỏi hít vào một hơi khí lạnh vì nhiệt độ nóng phỏng chân kia.
“Rầm” một tiếng, một cước đá văng bồn rửa chân.
Tỳ nữ rửa chân đang đợi hầu gần đó mềm nhũn hai gối, vội quỳ xuống.
Bị nước nóng văng vào người cũng không dám kêu lên, chỉ run rẩy nói:
“Nương nương tha mạng!”
“Tha mạng?”
Ta nhíu mày, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm:
"Đôi chân này của bổn cung là thứ quý giá nhất, có chuyện bất trắc gì xảy ra, cửu tộc của ngươi gánh nổi không?"
Trên giường, việc Nhiếp Hàn Sương thích nhất là thưởng thức đôi chân này của ta.
Để bảo dưỡng tốt, hắn đã tự mình chọn lựa kỹ càng năm tỳ nữ rửa chân chuyên môn hầu hạ ta.
Nhưng tỳ nữ mới tới này hình như không hiểu chuyện.
Lúc này, các cung nữ và thái giám trong điện đều quỳ rạp xuống đất, nín thở ngưng thần, sợ trở thành bia đỡ đạn cho cơn giận chó đánh mèo của ta.
Cũng chỉ có nữ quan riêng của ta mới dám bước tới cầu tình cho tỳ nữ rửa chân kia:
“Nương nương bớt giận, chắc cung nữ này mới tới nên không hiểu quy củ.”
Sau đó, ghé vào tai ta nói: "Nương nương, đừng quên lời dặn của bệ hạ.”
Tối hôm qua trong lúc tình thâm ý nồng, có nói tới chuyện Thái hậu hồi cung.
Nhiếp Hàn Sương khuyên ta tạm thời thu liễm tính tình, đừng để bà ta nắm thóp.
Nghĩ đến đây, ta cũng không muốn truy cứu thêm nữa.
Nhưng ngay khi ta định bỏ qua việc này thì bên tai ta lại chợt vang lên một tiếng oán giận.
[Trần quý phi này ghen tuông độc ác, nước chỉ hơi nóng chút thôi mà đã muốn tru di cửu tộc của người ta rồi.]
[Khó trách năm đó khi a tỷ ta được bệ hạ sủng hạnh nàng lại ra tay tàn nhẫn như thế, sai người lôi a tỷ ra đánh ch ết!]
Giọng nói kia hàm chứa hận ý sâu đậm đến mức ta không thể xem thường.
Nhưng đưa mắt dò xét khắp điện lại không tìm thấy người nói chuyện.
Đương lúc ta hoang mang không thôi thì giọng nói kia lại vang lên:
[Chậc, Trần quý phi yêu quý đôi chân của nàng ta như vậy, nếu ta có thể trở thành tâm phúc của nàng, chuyện báo thù cho a tỷ chẳng phải là dễ như trở bàn tay? ]