Chương 1 - Phượng Hoàng Của Đế Quân

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta là một con phượng hoàng, vừa phá vỏ mà ra, liền bị nương thân tha thẳng lên Tiên giới trộm linh dược.

Đáng tiếc răng nanh còn chưa mọc đủ, chỉ có thể tròn xoe đôi mắt, thèm thuồng nhìn nương thân mổ ăn tiên quả.

Chưa kịp ăn được mấy miếng, Đế quân đã nghe tin kéo tới.

Nương thân run cánh một cái, thẳng tay nhét ta vào trong lòng ngực hắn:

“Con ta đền ngài!”

Nói xong liền hóa thành dòng lưu quang, chuồn sạch không thấy bóng.

Ta trong ngực Đế quân cựa quậy đôi chút, tìm một chỗ mềm mại mà cuộn tròn lại.

Trên đỉnh đầu, chợt truyền đến giọng nói trầm thấp, mang theo ba phần chần chừ:

“Đây là… muốn bú sữa ư?”

1

Mẫu thân ta là một kẻ quái dị nổi danh trong Yêu giới, chẳng có nửa phần cao quý tao nhã mà dòng tộc Phượng hoàng nên có. Cả ngày chỉ biết ăn vụng, hoặc là bay khắp nơi gieo giống loạn xạ.

Ngày ta phá vỏ chào đời, liền hiện ra khác biệt thường nhân — có lẽ là thiên tư dị bẩm, cũng có thể vì huyết mạch quá mức tạp loạn — vừa mới sinh đã hóa thành hình người.

Nương thân nghiêng đầu nhìn ta thật lâu, chiếc đuôi lông đỏ rực pha vàng khẽ quét qua má ta, cuối cùng mới do dự xác nhận:

“Cái cục đỏ au này… hình như đúng là con ta?”

“Thế nào lại chẳng có cánh?” Bà vươn móng vuốt, cẩn thận chọc chọc vào bụng tròn vo của ta.

Ta đói đến cực điểm, lập tức há miệng oa oa khóc lớn.

Đôi mắt nương thân lập tức sáng bừng, chẳng nói chẳng rằng liền ngậm lấy ta đặt lên lưng, giương cánh một cái, bay thẳng lên tận Cửu Trùng Thiên.

Chúng ta xuyên qua tầng mây, cuối cùng lặng lẽ đáp xuống Bàn đào viên của Diệp Thiên Đế.

“Suỵt——” Nương thân hạ giọng, “Đây là bảo bối của Diệp Thiên Đế đó, ăn nhiều vào một chút.”

Dứt lời, bà cúi đầu, thỏa sức ăn lấy ăn để.

Tội nghiệp ta, răng còn chưa mọc đủ, chỉ có thể trơ mắt ngước nhìn cả cây tiên đào trĩu quả, đối gió tây bắc mà liên tục chép miệng thòm thèm.

Chỉ tiếc, nương thân ta còn chưa kịp ăn được mấy miếng, một bàn tay khổng lồ sáng rực kim quang bỗng từ trời giáng xuống, đem bà nặng nề ép xuống đất.

“Lại là ngươi, con tiểu phượng này!”

Theo tiếng quát lạnh lùng, trên tầng mây hiện ra một thân ảnh cao ngất.

Nam tử ấy mày kiếm mắt sao, một thân bạch y như tuyết, quanh người tỏa ra khí tức bức người khiến kẻ khác không thở nổi.

Nương thân ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cuống quýt cầu xin tha mạng:

“Đế quân thứ tội! Lần này ta có mang lễ vật đặc biệt tới để bồi tội!”

Nam tử chỉ khẽ nâng tay, kim quang đại thủ lập tức tiêu tán.

Nương thân liền vội vã ném ta vào lòng hắn:

“Đứa nhỏ này bồi ngài vậy!”

Lời còn chưa dứt, thân hình bà đã hóa thành một đạo lưu quang, hấp tấp bỏ chạy.

2

Ta bị Diệp Thiên Đế xách gáy, treo lơ lửng giữa không trung, đôi chân ngắn ngủn quẫy loạn.

Hắn nhíu chặt mày, từ trên xuống dưới dò xét ta.

“Phượng hoàng ấu điểu?” – hắn hừ lạnh một tiếng – “Mẫu thân ngươi quả thật biết chọn đồ để bồi tội.”

Bụng đói cồn cào, ta há miệng, suýt khóc òa lên. Diệp Thiên Đế tay run một cái, suýt nữa ném ta rơi xuống đất.

Hắn cứng ngắc ôm ta nhét vào lòng. Ta lập tức theo bản năng chui rúc vào trong vạt áo hắn, cái miệng nhỏ tí tách, tìm sữa để bú.

“Vô lễ!” – tai hắn thoáng đỏ lên, luống cuống kéo ta ra ngoài – “Bổn quân há có thể…”

“Oa——!” Ta bật khóc một tiếng vang dội.

“Đế quân, chi bằng… để nô tỳ…” – một tiên nga áo hồng rụt rè khom người đề nghị.

Diệp Thiên Đế lập tức đem ta nhét sang cho nàng.

Ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng, ta liền nín khóc, tham lam ngậm chặt, thỏa sức bú lấy bú để.

Hắn đứng một bên, thần sắc phức tạp nhìn ta ăn uống ngấu nghiến.

“Tra cho rõ, ấu phượng này thuộc nhà nào.” – hắn trầm giọng phân phó – “Ngày mai liền đưa trả về.”

Ba ngày sau, ta lại bị nguyên xi trả ngược trở về.

“Khởi bẩm Đế quân…” – thiên binh run rẩy bẩm báo – “Yêu giới nói ấu điểu này huyết mạch tạp loạn, chẳng phải phượng tộc của bọn họ.”

Gân xanh nơi thái dương Diệp Thiên Đế giật giật:

“Lại đi tra!”

Lúc ấy ta đang nằm bò trên án kỷ, gặm nham nhở tấu chương. Nghe vậy liền ngẩng đầu, toe toét cười với hắn, lộ ra hai chiếc răng sữa vừa mới nhú.

“Không được ăn công văn.” – hắn rút tờ giấy khỏi miệng ta, nhưng lại thuận tay nhét cho ta một quả tiên.

Ta ôm lấy tiên quả, gặm đến nỗi nước chảy đầy mặt. Bất chợt hắt xì một cái, phun tung toé lên người hắn toàn bộ bã quả.

Trong điện, đám tiên thị đồng loạt hít ngược một ngụm khí lạnh. Nhưng chỉ thấy Diệp Thiên Đế tùy tay thi triển một đạo tịnh thân quyết, sau đó còn đưa tay lau sạch bã quả dính trên mặt ta.

“Thôi vậy…” – hắn khẽ thở dài – “Trước mắt cứ nuôi dưỡng đã.”

Ta ở Thiên đình sống một đời tiêu dao khoái hoạt, còn được Đế quân ban cho cái tên Phượng Kim Hoàng.

Đan phòng của Thái Thượng Lão Quân biến thành chỗ vui chơi của ta, còn tơ hồng trong tay Nguyệt Lão lại trở thành món đồ chơi rối rắm.

Chư tiên nga tranh nhau may vá cho ta những chiếc váy nhỏ xinh, đám thiên tướng lại lén dạy ta thuật ngự phong.

Chỉ riêng lúc uống sữa, Diệp Thiên Đế luôn lạnh mặt, vứt ta sang cho tiên nga nuôi nấng.

Mãi đến một ngày, ta vô tình bắt gặp hắn lén trốn sau bình phong, cẩn thận ghi chép từng động tác các tiên nga cho ta bú.

“Ngài đang… học lén à?” – ta nghiêng đầu hỏi.

Ngọc giản trong tay hắn “phịch” một tiếng rơi xuống đất, vành tai đỏ rực:

“Ngươi nói bậy gì đó! Bổn quân chỉ là… đang kiểm tra xem các tiên nga có làm tròn bổn phận hay không thôi!”

Ba mươi năm sau, một sớm tinh mơ, ta ngồi vắt vẻo trên cành bàn đào, đong đưa đôi chân, bỗng thốt:

“Ta nhớ nương thân rồi.”

Đế quân đứng dưới gốc cây, bất chợt ngẩng đầu nhìn ta.

“Nàng ấy chắc đang câu cá ở Đông Hải,” – ta giơ tay đếm ngón – “hoặc là đi trộm linh thảo ở Tây Sơn, hoặc cũng có thể…”

“Thu dọn hành lý.” – hắn dang rộng hai tay, ra hiệu cho ta nhảy xuống – “Bổn quân dẫn ngươi đi tìm.”

Ta vui sướng reo lên, tung người nhảy khỏi cành cây, liền được hắn vững vàng đón lấy.

Ta ôm chặt cổ hắn, thì thầm bên tai:

“Đế quân còn đáng tin hơn cả nương thân nhiều!”

Hắn không đáp lời, nhưng ta cảm nhận rõ ràng… khóe môi hắn đang khẽ cong lên.

4

Gió Đông Hải mang theo vị mặn nồng ẩm ướt, ta nằm sấp trên đầu mây nhìn xuống, mặt biển biếc xanh lấp loáng sóng gợn, vài bóng long ảnh thấp thoáng ẩn hiện trong làn nước.

“Đế quân, ngài nói… nương thân ta có ở dưới kia không?” – ta kéo nhẹ tay áo hắn.

Đông Hải Long Vương có chút giao tình với mẫu thân ngươi, có lẽ biết tung tích nàng.”

Ta phấn khích nhón chân định nhìn rõ hơn, nhưng bất chợt Đế quân đưa tay ôm ta ghì lại vào lòng:

“Đừng nhúc nhích, cẩn thận ngã xuống.”

Bàn tay hắn nóng ấm, khô ráo, nhưng lực đạo nắm lấy vai ta so với thường ngày lại thêm mấy phần chặt chẽ.

Long cung quả thực nguy nga, điện các bằng thủy tinh trong lòng biển phát ra ánh sáng huyền ảo, từng đàn cá muôn sắc tung tăng bơi lượn. Nghe tin Diệp Thiên Đế giá lâm Lão Long Vương vội dẫn theo một bầy con cháu rồng ra nghênh tiếp.

“Không biết Đế quân ngự giá đến đây, thật thất lễ, xin thứ tội!” – Lão Long Vương khom mình hành lễ.

Ta trốn sau lưng Đế quân, hiếu kỳ thò nửa cái đầu ra.

Chợt đối diện một đôi đồng tử thẳng đứng màu hổ phách —— là một thanh niên long tử vận lam bào, đang nhe răng cười với ta.

Ánh mắt Lão Long Vương lia sang, thoáng lộ ra một tia kinh ngạc:

“Vị này là…”

“Bổn quân nuôi…” – Đế quân khựng lại, dường như đang cân nhắc từ ngữ.

“Ta là tiểu phượng hoàng được Đế quân nuôi dưỡng!” – ta ưỡn ngực, hăng hái cướp lời.

Đôi mắt long tử áo lam lập tức sáng bừng:

“Thì ra là Phượng muội muội! Ta là Long Vương tam thái tử – Ngao Bính. Ta dẫn muội đi xem san hô viên có được chăng?”

Ta đang định gật đầu đồng ý, thì bất chợt cảm thấy eo mình siết chặt —— cánh tay Đế quân từ lúc nào đã vòng qua.

“Không cần vội.” – thanh âm hắn thấp hơn thường nhật, trầm ngưng như tiếng sấm trong mây – “Trước hết bàn chính sự.”

Lão Long Vương lão luyện tinh minh, lập tức hiểu ý:

“Đế quân, mời theo lão hủ vào chính điện đàm đạo. Bính nhi, con hãy dẫn vị… tiểu tiên tử này sang hậu sảnh dùng chút trà điểm tâm.”

5

Ta vừa theo Ngao Bính đi được mấy bước, bỗng cổ tay bị người giữ lại.

Ngoảnh đầu nhìn, thì ra Đế quân chẳng biết từ khi nào đã theo sát phía sau, đưa vào tay ta một chiếc gấm nang.

“Cầm lấy viên Bích Thủy Châu này,” – giọng hắn bình thản – “để khỏi làm ướt y phục.”

Ánh mắt Ngao Bính lập tức dừng trên viên bảo châu tỏa hào quang lưu ly, thần sắc hơi biến đổi —— đó rõ ràng là thượng cổ thần khí, có thể tránh muôn dòng thủy lưu.

Trong hậu sảnh, Ngao Bính nhiệt tình giới thiệu đủ loại hải vị điểm tâm.

Ta đang cầm một khối thủy tinh cao trong suốt đưa lên miệng, thì bỗng nghe ngoài điện xôn xao:

“Nghe nói Diệp Thiên Đế mang đến một tiểu phượng hoàng?”

“Phải đó, vừa rồi ta còn thấy Tam Thái Tử dẫn đi vào hậu sảnh…”

“Tam Thái Tử vốn giỏi lấy lòng nữ tử nhất…”

Ta tò mò vểnh tai nghe, chẳng hay khối cao trong tay đã “phạch” một tiếng rơi xuống, dính cả vào váy.

“Muội muội đừng để ý lời đồn nhảm,” – Ngao Bính khẽ nghiêng người lại gần, đưa cho ta một chiếc khăn lụa – “ở đây ta còn có món ngon hơn, muốn nếm thử chăng?”

Hắn vừa dứt lời, cửa điện chợt mở ra. Một thân bạch y của Đế quân bước vào, ánh mắt đầu tiên liền rơi xuống vết bẩn trên váy ta.

“Đế quân!” – ta vội nhảy dựng lên, theo bản năng giấu phần váy bị dơ ra phía sau.

Hắn chậm rãi bước tới, đầu ngón tay khẽ điểm một cái, vết bẩn lập tức biến mất không còn.

Sau đó, hắn quay sang Ngao Bính, thản nhiên nói:

“Tam Thái Tử có lòng. Bất quá đứa nhỏ này tạng vị yếu ớt, chẳng hợp ăn hải vị sinh lạnh.”

Khuôn mặt Ngao Bính thoáng cứng lại:

“Là tiểu thần sơ suất, chưa suy xét chu toàn.”

Rời Long cung, Lão Long Vương bảo gần đây không thấy tung tích mẫu thân ta, nhưng khuyên nên sang Phật quốc phương Tây dò hỏi.

Trên tầng mây trở về, ta ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi:

“Sao con cảm thấy Đế quân hôm nay có gì đó lạ lạ?”

Hắn chăm chú nhìn phía trước, khóe môi lại khẽ cong:

“Lạ chỗ nào?”

“Thì… trước tiên bỗng nhiên cho con Bích Thủy Châu, lại còn cố ý tới hậu sảnh tìm con, rồi…”

“Ngươi tuổi còn nhỏ, chẳng hiểu được lòng người hiểm ác.” – hắn ngắt lời, xoa nhẹ mái đầu ta – “Ánh mắt Tam Thái Tử nhìn ngươi… thôi, nói rồi ngươi cũng chẳng hiểu.”

Ta bĩu môi:

“Con đã ba mươi tuổi rồi cơ mà!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)