Chương 1 - Bóng Dáng Tỷ Tỷ - Phúc Phận Vô Song
A tỷ từ nhỏ luôn kiêu ngạo háo thắng.
Còn ta tính cách yếu đuối, không tranh không giành.
Rõ ràng cùng một phụ mẫu, rõ ràng chỉ cách nhau có một tuổi.
Tỷ ấy là quận chúa cao cao tại thượng, còn ta chỉ là nhị tiểu thư bị che khuất trong đám đông.
Vốn tưởng rằng thể diện tôn quý là của tỷ ấy, nhưng sau này ta mới phát hiện, đến cả lang quân như ý cũng là của tỷ ấy.
1
Ta có một lang quân như ý, chàng tên Cố Hách Thần.
Ở kinh thành, Cố Hách Thần nổi danh là tiểu nhân nịnh bợ, người người đều mắng chàng là sài lang lộng quyền, lừa dối Thánh thượng.
Chỉ có ta mới hiểu được nỗi khổ của chàng.
Năm chàng ba tuổi bị phụ thân bỏ rơi, bị mẫu thân ngược đãi, năm bảy tuổi thì tứ cố vô thân, năm mười bốn tuổi suýt nữa thì ch trong trời đông giá rét.
Trong trời tuyết rơi dày đặc, ta đưa cho chàng ấy một chiếc bánh bao nóng hổi và một chiếc chăn bông ấm áp, sau mùa đông, chàng ghé vào trên tường vương phủ, hứa với ta rằng đợi khi nào có tiền đồ nhất định sẽ đích thân đến cảm tạ ta.
Chàng là người từng trải qua cuộc sống vất vả nên bây giờ ai cũng mắng chàng bản chất tham lam, lạm dụng quyền lực để trục lợi, nhưng ta một chữ cũng không tin.
Trước khi cập kê, ta rất thích đợi ở quán rượu nhỏ bên đường Nam Phủ để đợi chàng hạ triều, thầm nghĩ chỉ cần được chàng liếc mắt nhìn một cái từ xa là ta đã thỏa lòng rồi.
Không giống như những quan đại thần khác thích ngồi trên kiệu, chàng ta luôn tỏ ra cực kỳ kiêu ngạo, luôn vênh váo trên đường trong bộ áo choàng đỏ do hoàng thượng ban tặng.
Có lần một phụ nhân (người đàn bà) ném trứng vào người chàng, làm bẩn góc áo của chàng, chàng cau mày, ngày hôm sau liền đổi một thân hắc bào thêu họa tiết hạc bằng chỉ vàng óng.
Sau này ta mới biết bộ y phục ấy của chàng là do tỷ tỷ ta thêu.
Còn ta tính cách yếu đuối, không tranh không giành.
Rõ ràng cùng một phụ mẫu, rõ ràng chỉ cách nhau có một tuổi.
Tỷ ấy là quận chúa cao cao tại thượng, còn ta chỉ là nhị tiểu thư bị che khuất trong đám đông.
Vốn tưởng rằng thể diện tôn quý là của tỷ ấy, nhưng sau này ta mới phát hiện, đến cả lang quân như ý cũng là của tỷ ấy.
1
Ta có một lang quân như ý, chàng tên Cố Hách Thần.
Ở kinh thành, Cố Hách Thần nổi danh là tiểu nhân nịnh bợ, người người đều mắng chàng là sài lang lộng quyền, lừa dối Thánh thượng.
Chỉ có ta mới hiểu được nỗi khổ của chàng.
Năm chàng ba tuổi bị phụ thân bỏ rơi, bị mẫu thân ngược đãi, năm bảy tuổi thì tứ cố vô thân, năm mười bốn tuổi suýt nữa thì ch trong trời đông giá rét.
Trong trời tuyết rơi dày đặc, ta đưa cho chàng ấy một chiếc bánh bao nóng hổi và một chiếc chăn bông ấm áp, sau mùa đông, chàng ghé vào trên tường vương phủ, hứa với ta rằng đợi khi nào có tiền đồ nhất định sẽ đích thân đến cảm tạ ta.
Chàng là người từng trải qua cuộc sống vất vả nên bây giờ ai cũng mắng chàng bản chất tham lam, lạm dụng quyền lực để trục lợi, nhưng ta một chữ cũng không tin.
Trước khi cập kê, ta rất thích đợi ở quán rượu nhỏ bên đường Nam Phủ để đợi chàng hạ triều, thầm nghĩ chỉ cần được chàng liếc mắt nhìn một cái từ xa là ta đã thỏa lòng rồi.
Không giống như những quan đại thần khác thích ngồi trên kiệu, chàng ta luôn tỏ ra cực kỳ kiêu ngạo, luôn vênh váo trên đường trong bộ áo choàng đỏ do hoàng thượng ban tặng.
Có lần một phụ nhân (người đàn bà) ném trứng vào người chàng, làm bẩn góc áo của chàng, chàng cau mày, ngày hôm sau liền đổi một thân hắc bào thêu họa tiết hạc bằng chỉ vàng óng.
Sau này ta mới biết bộ y phục ấy của chàng là do tỷ tỷ ta thêu.