Chương 3 - Phu Quân Vô Dụng Thật Ra Là Ai
Nghe xong, nàng chỉ véo má ta, cười ý vị sâu xa:
“Dung nhi à, vị Thẩm công tử nhà muội, e là rồng không ở lâu nơi ao nhỏ. Muội phải giữ chặt lấy lòng mình đấy.”
Lúc ấy ta chỉ cho là lời đùa, chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Chỉ là, đôi khi ta cũng tò mò sờ lên vết sẹo dữ tợn sau lưng chàng.
Hỏi chàng vết thương ấy do đâu mà có.
Mỗi lần như thế, thân thể chàng liền cứng đờ, sau đó lại thản nhiên lảng sang chuyện khác.
Chàng nói:
“Quên rồi.”
“Quên thì thôi, có lẽ chẳng phải hồi ức gì tốt đẹp.”
Ta cũng không hỏi nữa.
Ai mà chẳng có vài đoạn quá khứ không muốn nhắc đến?
Chỉ cần hiện tại và tương lai của chúng ta tốt đẹp, vậy là đủ rồi.
Cuộc sống như thế, trôi qua tròn hai năm.
Hai năm sau, triều đình mở ân khoa, chiêu mộ nhân tài khắp thiên hạ.
Thẩm Tân nói, chàng muốn vào kinh thử một phen.
3
Chàng ngồi dưới ánh đèn, ánh nến lấp lóe, phác họa nên đường nét tuấn tú nơi dung nhan chàng.
Thanh âm trầm thấp mà rõ ràng:
“A Dung, ta muốn vào kinh ứng thí.”
“Ta không muốn để nàng theo ta chịu khổ cả đời. Chờ khi ta đỗ đạt, sẽ đón nàng lên kinh, mua một tòa đại trạch, lại thỉnh mười người tám đứa nha hoàn đến hầu hạ nàng.”
Ta hầu như chẳng đắn đo, ngày hôm sau liền mở chiếc hộp sính lễ nhỏ nhoi của mình.
Bên trong là số bạc ta chắt chiu tích góp mười mấy năm, cùng mấy món trang sức mẹ ta để lại.
Ta đem toàn bộ đổi thành ngân phiếu.
Khâu vào y phục lót thân của chàng.
Trao tận tay người.
“Nhà nghèo đi đường xa phải đủ đầy. Mấy thứ này, chàng mang theo cả. Trên đường đừng tiết kiệm, nên ăn thì ăn, nên nghỉ thì nghỉ, chớ để mình chịu khổ.”
Chàng nắm chặt áo trong tay, đốt ngón tay trắng bệch, hồi lâu không nói nên lời.
Ta vừa thu xếp hành lý cho chàng, vừa cười trêu:
“Thiếp chẳng cần nha hoàn hầu hạ, họ sao lanh lẹ được như tay chân thiếp? Chàng đi rồi, cứ yên tâm mà thi cử, chớ bận lòng chuyện trong nhà.”
Ta còn đặc biệt nướng một xấp bánh hành dày cộm – thứ chàng thích ăn nhất – gói lại để chàng mang theo đường.
Trước khi lên đường, ta kiễng chân, đem cây trâm gỗ hợp hoan mà chàng tặng.
Cẩn thận cài vào tóc chàng.
“Phu quân đi lần này, ắt sẽ đỗ đạt, thiếp ở nhà chờ chàng về đón.”
Ta ngẩng đầu lên, nhoẻn cười, đuôi mày khóe mắt đều cong cong.
Ánh mắt Thẩm Tân rất đỗi phức tạp, đến mức ta không sao nhìn thấu.
Tựa hồ muốn nói điều gì, môi mấp máy.
Song cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài, rồi, chàng dốc hết toàn lực, ôm chặt lấy ta một cái.
Cái ôm ấy, siết đến nỗi xương cốt ta cũng đau nhói.
Ngày tiễn biệt là một buổi sớm có gió.
Ta đưa chàng ra tận đầu làng, gió thổi tung vạt váy.
Cũng thổi đỏ hoe vành mắt ta.
Ta chỉnh sửa cổ áo đã có chút nhăn của chàng, không ngừng căn dặn:
“Đến kinh thành phải nhớ viết thư về nhà, chớ có chỉ báo hỷ không báo ưu. Nếu như… nếu như không đỗ cũng không sao, cứ trở về, thiếp nuôi chàng cả đời.”
Nói đến đoạn sau, giọng ta đã mang theo tiếng nghẹn ngào.
Chàng áp sát tai ta, khẽ hứa:
“Chờ ta, ta nhất định sẽ trở lại đón nàng.”
Thẩm Tân đã đi rồi.
Ban đầu, ta ngày ngày mong, đêm đêm nhớ.
Mỗi ngày đều ra đứng dưới gốc hoè già nơi đầu thôn nửa buổi.
Ngóng nhìn con đường đất dẫn lên trấn, mong ngóng được thấy bóng dáng quen thuộc nào đó.
Nhưng rồi một ngày… một tháng… ba tháng trôi qua.
Chàng như hòn đá rơi vào biển cả, bặt vô âm tín.
Rõ ràng khoa cử đã kết thúc hơn một tháng rồi.
Chàng lẽ ra phải về rồi mới phải.
Trong làng bắt đầu có lời đồn khó nghe.
Người thì nói, hạng thư sinh quý giá như chàng, ắt đã đỗ đạt, ở lại kinh thành cưới quý nữ nhà quyền thế.
Đã quên sạch người vợ áo vải nơi thôn dã.
Người thì bảo, có khi chàng gặp phải sơn tặc dọc đường, bỏ xác nơi đất khách quê người.
Cha mẹ ta từ chỗ ủng hộ, cũng dần trở nên buồn bã than vãn mỗi ngày.
“Dung nhi à, đừng chờ nữa.”
Mẫu thân nắm tay ta, nước mắt lăn dài.
“Cái người tên Thẩm Tân ấy, sợ là chẳng về nữa đâu. Con còn trẻ, nghe lời mẹ, tái giá đi thôi. Đồ tể Trương ở thôn bên đã nhờ người tới làm mai rồi đó, nhà hắn có ruộng có đất, người lại thật thà…”
“Con không gả!”
Ta hất tay bà ra, lần đầu lớn tiếng với mẹ.
“Thẩm Tân sẽ trở về, chàng đã hứa với con, chàng nhất định sẽ trở lại đón con!”
Hôm ấy, ta và người nhà cãi nhau một trận lớn, giận dữ xô cửa bỏ đi.
Đầu tháng thứ sáu, có hai người tự xưng là nha dịch từ kinh thành đến, tìm tới nhà ta.
Họ mang đến một chiếc áo dài màu nguyệt bạch dính đầy máu, cùng một mảnh trâm gãy.
Chiếc áo ấy, là do chính tay ta khâu cho chàng.
Cây trâm ấy, là bùa hộ mệnh ta cài lên tóc chàng trước khi lên đường.
Nha dịch nói, Thẩm Tân trên đường vào kinh ứng thí, chẳng may gặp sơn tặc, bất hạnh tử vong, hài cốt không tìm thấy.
Mẫu thân ta lập tức khóc ngất.
Phụ thân trong một đêm bạc trắng mái đầu.
Cả nhà họ Tạ chìm trong tang thương mù mịt.
Ta không khóc.
Chỉ ôm lấy chiếc áo nhuốm máu ấy, ngồi bất động trong phòng suốt một ngày một đêm.