Chương 5 - Phu Quân Tìm Đến Sau Khi Trọng Sinh

9

Ta vừa bước ra khỏi viện của Phó Giới,

Thì đúng lúc gặp phụ thân vừa hạ triều trở về.

Trên mặt người vốn mang theo nét vui vẻ,

Nhưng khi nhìn thấy ta, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Lúc ấy, ta mới phát hiện bên cạnh người có một thiếu niên khí chất đoan chính, ôn hòa nhã nhặn.

Chính là Thái tử Yến Cảnh.

Người mà từ nhỏ ta đã thầm mến.

Cũng có thể nói, chàng là ân nhân của ta.

Kiếp trước, sau khi phụ thân gặp nạn,

Chàng vì là học trò của phụ thân ta mà bị liên lụy,

Hoàng thượng nghi ngờ chàng có ý mưu phản, liền giam vào Đông cung.

Rõ ràng lúc đó, chàng hoàn toàn có thể chọn cách đoạn tuyệt, tuyên bố tuyệt giao với phụ thân ta để giữ mình trong sạch,

Thậm chí còn có thể dâng tấu vạch rõ ranh giới, từ đó bảo toàn thân phận.

Thế nhưng, chàng không làm vậy.

Chàng đã nhiều lần dâng tấu, đều là để cầu xin cho phụ thân ta.

Chính vì sự kiên định không chịu lùi bước ấy,

Hoàng thượng dù nổi giận, cũng vẫn hạ lệnh điều tra kỹ càng vụ án của phụ thân ta.

Thế nhưng, cuối cùng cả nhà ta vẫn bị xử trảm vì một tay Phó Giới.

Dòng dõi của Yến Cảnh cũng vì mất đi phụ thân ta – một vị Thừa tướng trụ cột – mà nguyên khí đại thương.

Yến Cảnh ẩn nhẫn chờ thời suốt nhiều năm, cuối cùng mới đánh bại được Tam hoàng tử, kế thừa ngôi báu.

Tới năm thứ mười sau khi Yến Cảnh đăng cơ, đôi cánh của chàng cuối cùng cũng cứng cáp.

Khi ấy, thiên hạ đã sớm quên mất gia tộc họ Ngọc từng oanh liệt một thời.

Nhưng chàng vẫn còn nhớ.

Bất chấp triều thần phản đối, chàng cho lật lại vụ án năm xưa, rửa sạch oan khuất cho cả nhà ta, lập tức xử trảm bè lũ Phó Giới.

Hận ý trong lòng ta từ đó tiêu tan, linh hồn được siêu thoát, bước vào luân hồi.

Chàng lại chết vào mùa đông năm ấy.

Nửa đời người, không thê không tử.

Sau khi chàng qua đời, triều thần lập tân đế.

Rất nhanh sau đó, chẳng còn ai nhớ tới chàng nữa.

Bọn cháu chắt đến dâng cúng cho chàng, còn vì chuyện chàng thích ăn gì mà cãi nhau om sòm.

Cuối cùng, thứ đặt lên lại là món chàng ghét nhất.

Ta tức đến mức giậm chân loạn xạ giữa không trung.

Thái tử điện hạ, chàng rõ ràng thích ăn ngọt mà.

Sao không một ai còn nhớ đến chàng nữa?

Chàng nhất định rất buồn…

10

Ta ngây người nhìn Yến Cảnh, đắm chìm trong ký ức kiếp trước.

Phụ thân bước nhanh tới, đẩy mạnh một cái khiến ta bừng tỉnh.

“Ta đã cảnh cáo con, tránh xa hắn ra, sau này hắn sẽ là muội phu của con!”

“Ngọc Vu! Người sẽ trở thành phu quân tương lai của con, chính là Yến Cảnh!”

Nhìn dáng vẻ phụ thân nghiến răng nghiến lợi, hạ thấp giọng răn đe bên tai ta,

Ta lại không nhịn được mà muốn bật cười.

Yến Cảnh đến phủ là để đưa lễ vật.

Chàng vừa đi săn được mấy con nhạn sống, đích thân mang đến tặng gia ta.

Ta mỉm cười hỏi chàng, gọi như thuở còn thơ bé:

“Cảnh ca ca, đây là sính lễ huynh tặng muội sao?”

Phụ thân trợn tròn mắt,

Sao cũng chẳng thể ngờ ta lại dám phá vỡ khuôn phép đến vậy,

Lại dám nói ra những lời chẳng ra thể thống gì.

Yến Cảnh thoáng sững người,

Sau đó khóe mắt chậm rãi hiện ý cười nhàn nhạt, dịu dàng gật đầu.

“Ừm, là lễ nhạn đính hôn.”

“Lễ vật vẫn đang chuẩn bị, danh sách còn ở phía sau, sẽ không để A Vu muội muội thất vọng.”

“A Vu muội muội muốn gì, cứ nói với ta là được.”

Ta nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi mỉm cười đáp:

“Muội thích san hô đỏ.”

Mùa này, san hô đỏ hiếm có, loại tiến cống dưới trướng đều không mấy tinh tế.

Thế mà chàng vẫn gật đầu đáp ứng, nụ cười dịu dàng ấm áp:

“Được, muội chờ ta tới rước lễ.”

Sau khi Thái tử rời đi, phụ thân tức đến mức suýt nữa ra tay với ta.

“Con quả thực giống hệt mẫu thân con, một thân khí chất phường chợ!”

“Có ai chưa qua cửa mà đã mở miệng đòi đồ với vị hôn phu chưa? Lại còn là thứ trân quý như vậy!”

Ta khẽ bật cười, giọng đầy châm chọc.

“Chỉ có nam nhân vô dụng mới sợ nữ nhân đòi hỏi.”

“Kẻ thật sự có quyền thế, chỉ sợ nữ nhân không biết ham quyền trọng lợi mà thôi.”

“Tô di nương muốn gì, chẳng phải phụ thân người đều cho sao? Những thứ không cho nổi, chẳng phải cũng tìm cách lấy từ mẫu thân con hay sao?”

Phụ thân bị ta làm cho mất mặt, lại không thể phản bác, chỉ đành hậm hực hất tay áo bỏ đi.

Hoàng hậu đương triều là kế hậu,

Không phải sinh mẫu của Yến Cảnh, mà là thân mẫu của Tam hoàng tử.

Tiên hoàng hậu khi còn sống yêu thích nhất là các loại trang sức, đồ trang trí làm từ san hô đỏ.

Yến Cảnh có một bộ di vật mà Tiên hoàng hậu để lại.

Phàm là nam nhân, thường sinh cảm tình với người có phần giống mẫu thân mình.

Ta thừa nhận, ta có chút tham lam.

Ta không chỉ muốn làm minh hữu của Yến Cảnh,

Mà còn muốn cùng chàng sánh vai trọn kiếp, đàn hòa sáo thuận, nâng đỡ lẫn nhau.

Chàng là một người rất tốt, đáng được đối xử thật tử tế.

……..

Chương 6 tiếp :